Sáng …….
Như thường lệ nó tỉnh dậy theo thói quen nhưng………..
_Ư….Ưkm-Nó cảm thấy đầu mình đau như muốn nổ tung, tay chân rã rời không còn một chút sức.Ngó quanh căn phòng, nó mới giật mình:
_Uả mình về nhà lúc nào vậy?-Cố nhớ lại chuyện đã xảy ra ngày hôm qua , nó chỉ nhớ mình đột nhiên bị ngất xỉu rồi không nhớ gì hết nữa.Nhìn lên đồng hồ:
_Á…Á!!Trễ mất rồi!!!-Nó hét khi thấy đồng hồ đã điểm 6h15
Cố gắng lết thân mình mệt mỏi xuống giường mặc quần áo, vscn.Nó phải vịn cầu thang cố gắng lắm mới đi được xuống nhà.Nó nhìn quanh thì chỉ thấy hắn đang ngồi đọc báo.Nghe thấy tiếng động hắn ngẩng đầu lên thì thấy nó mệt mỏi đứng dựa người vào chân cầu thang, gương mặt nhỏ nhắn cũng đã bớt chút xanh xao hơn hôm qua.Bỏ tờ báo xuống , hắn đi lại phía nó, đưa tay sờ trán:
_Vẫn còn mệt sao, cũng đỡ sốt rồi nhỉ!-Hắn ân cần nhìn nó
Thấy hắn đột nhiên quan tâm như vậy , gương mặt nó không tự chủ được đỏ hồng lên.
_Chào…chào..thiếu gia!-Theo thói quen nó buông tay đang bám trụ ờ cầu thang ra cuối đầu chào hắn.Đôi chân nó dường như không còn sức đứng nổi nữa, làm nó đột nhiên loạng choạng ngã về người hắn.Mặt nó đã đỏ càng thêm đỏ, tính đẩy hắn ra thì…..
_A!!!!!!!!-Hắn nhấc bổng nó lên , bế nó trên tay.Nó yếu ớt , lay lay vạt áo ở cổ hắn:
_T…Th..iếu …gai , bỏ em xuống em còn phải đi …gọi..đại thiếu gia rồi phải đi học nữa!
Hắn không nhìn nó đôi chân xoay bước ra hướng cửa, mông lung giải thích
_Anh hai cuộc họp hội học sinh nên đi sớm rồi.Còn đến trường …..-Nói đến đây hắn ngừng lại một chút nhìn nó rồi nói tiếp, đôi chân vẫn sải bước về phía trước:_Anh đưa em đi!.Nói xong, hắn mở cửa đằng sau của chiếc xe , nhẹ nhàng để nó ngồi vào trong rồi cũng bước vào ngồi bên cạnh nó.Nó nhìn hắn đôi mắt mệt mỏi , trong người nó bây giờ cũng rất khó chịu nên cũng không muốn tranh cãi gì thêm nữa.Nhìn sang bên nó, giường như nhận ra điều gì hắn nhẹ sờ má nó ánh mắt nhu hòa:
_Em sao vậy?Mệt lắm sao, hay là ngủ chút đi!-Nói xong , hắn dung tay nhấc nó ngồi lên đùi mình, để đầu nó áp vào ngực.Nó cảm thấy một luồng ấm áp và an toàn khi ở bên cạnh hắn, không nói gì thêm nó tựa đầu vào ngực hắn thiếp đi.
Thiếu gia......Anh thật bá đạo !
_Ư…Ưkm….-Nó dụi mắt cho tỉnh, sau một giấc ngủ nó cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cũng cảm thấy không còn khó chịu nữa.
_Tỉnh rồi sao?- giọng nữ êm ái vang lên bên tai nó
Nó mở mắt thật to để nhìn.Xung quanh nó bây giờ là một căn phòng màu trắng , có mùi thuốc thoang thoảng.Đưa đôi mắt to tròn về hướng phát ra giọng nói, nó nhìn thấy một cô gái phải nói là cực đẹp đang ngồi trên chiếc ghế trước mặt nó.Cô mặc chiếc áo blue trắng, mái tóc quăn lọn , gương mặt trắng không tì vết, dáng người thon thả .Trái ngược với nó-một motip trong sáng, dễ thương, cô ấy nhìn rất đẹp và có nét gì đó rất quyến rũ, thu hút.Nó nhìn không chớp mắt mĩ nhân trước mặt mà quên mất mình là đang ở đâu không biết.Cô gái thấy nó gương mặt ngờ ngệch , nở nụ cười nhưng trong đó lại chứa một tia gì đó rất phức tạp:
_Đây là phòng y tế của trường Rose black,”anh”Phong đã đưa em tới đây, tôi là cô giáo phụ trách phòng y tế
Nó ợm ờ hiểu ra nhưng vẫn còn có nhiều thắc mắc , ví dụ như cô giáo sao lại gọi học sinh là “anh”, sao nó lại ở đây rồi thiếu gia đầu…v…v…Nhưng vì dù gì cũng là người lạ nên nó cũng không dám tiện hỏi nhiều.Nó gật đầu như hiểu rồi nhìn cô cười:
_Dạ, vậy cảm ơn cô, em xin phép về!-Nó đứng dậy bước ra khỏi giường, cuối đầu nhẹ lễ phép chào rồi đi ra hướng cửa phòng
Thiếu gia......Anh thật bá đạo !
Giới thiệu nhân vật
Vũ Thụy Dạ Liên:
Ngoại hình:chuẩn , cực quyến rũ
Thân thế:là cô giáo y tế trướng Rose Black . đại tiểu thư của tập đoàn hùng mạnh không kém cạnh nhà hắn
Tính cách:từ từ các nàng sẽ biết
Thiếu gia......Anh thật bá đạo !
Dạ Liên cũng không nói gì chỉ nhìn nó cười.Nó vừa mở cánh cửa phòng y tế cũng là lúc…:
_Uả, dậy rồi sao-Hắn đang định mở cửa đi vào thì thấy cánh cửa mở ra, trên tay hắn là chiếc cặp của nó.Bây giờ là giờ chơi hắn tranh thủ xuống xem nó thế nào, cả buổi ngồi học mà tâm trí hắn cứ nghĩ đến nó có nhét được chữ nào vào đầu đâu .Nhìn thấy nó gương mặt hồng hào hơn rất nhiều hắn cũng đỡ được phần nào lo lắng.Nó thấy hắn xuất hiện thì hơi giật mình, nhìn chiếc cặp trên tay hắn, nó đưa tay ra trước mặt:
_Thiếu gia, đưa cặp đây em cầm cũng được!-giọng nói nó có điểm vẫn mệt mỏi.Hắn nhìn nó đôi mắt lãng tử nay càng trở nên dịu dàng hơn, gương mặt anh tuấn nhíu lại
_Em cầm làm gì, đủ sức không hả, anh sợ em đi còn không nổi!-Hắn nói giọng có điểm dường như hơi lo lắng.Nó vẫn cứng đầu đưa tay về phía hắn, đôi mắt to tròn nhìn hắn không chớp, môi đỏ hồng bất giác mím lại:
_Thiếu gia, anh đưa cho em đi mà, em tự cầm được!-Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng nó thật ra còn lí do khác”Anh cứ làm như vậy thì làm sao em từ bỏ đựơc đây!Hai chúng ta là hai thế giới khác nhau, em làm sao có tư cách để thích anh chứ.Thôi thì từ bây giờ thà em cứ như vậy cố gắng tránh xa anh, không dựa dẫm vào anh nữa”
Hắn cũng hết cách với tính cứng đầu của nó, gương mặt điển trai nổi lên một tia bực dọc, đưa tay hắn ném cái cặp về phía nó, nó theo phản ứng cũng chụp ôm lấy cái cặp.Chưa biết phải nói gì tiếp với hắn thì …
_A….a!!Thiếu…thiếu gia!!!!!!- lần nữa hắn nhấc bổng bế nó lên ôm nó vào trong lòng.Nó đang định mở miệng kháng cự thì…………
_Ư…Ưkm-“Hắn hôn nó” nụ hôn nhẹ nhàng , ôn nhu như muốn nâng niu một thứ gì đó rất mong manh
_K..h..ông..-Nó cố chống cự dùng tay đẩy hắn ra, hắn lại cố tình dùng răng cắn nhẹ vào môi dưới của nó làm nó đau nhíu mày lại, chiếc lưỡi linh hoạt cũng thừa cơ cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại của nó không cho nó trốn tránh, mãi đến khi nó không thở nổi nữa hắn mới miễn cưỡng buông nó ra, làm nó phải thở dồn dập hớp lấy không khí.Nhẹ liếm cánh môi bị hắn hôn làm đỏ ửng, giọng hắn nhẹ nhàng lại mị hoặc nhưng lại không kém phần đe dọa
_Em mà còn giãy giụa anh sẽ hôn nữa đó!
Câu nói của hắn làm mặt nó đỏ ửng không biết phải nói gì thêm , nắm vạt áo của hắn nó nhẹ ngả vào trong lồng ngực rắn chắc, chăm chú cảm nhận được tiếng nhịp tim hắn đập có phần hơi nhanh.Hắn thấy nó không giãy giụa nữa thì đôi môi tuấn mĩ nở lên nụ cười hài lòng, lần nữa nhẹ hôn lên cánh môi đỏ ửng của nó làm nó bất ngờ nhưng cũng không dám phản kháng
_Như vậy mới ngoan!-Hắn bế nó nhẹ xoay người dời khỏi phòng y tế
Hai người không hề biết rằng mình đã không để ý đến sự hiện diện của một người đã chứng kiến hết mọi việc, đôi mắt đẹp ấy vì ganh ghét mà chuyển qua hóa thâm, hàm răng trắng khẽ mím lại, cuốn vở cầm trên tay cũng bị vò đến nhàu nát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...