Thiếu Gia....anh Thật Bá Đạo!
Bà cô đứng khoanh tay nhìn nó đang cuối đầu xuống không dám nhìn. Nụ cười có thể là nó cho là còn “nguy hiểm” hơn nụ cười của hắn chính là đây đây . Nó mếu máo nhìn bả. Một câu nói nhẹ nhàng phát ra
_Đến sớm nhỉ?!
_D…Dạ….e..m
_Lãng mạng nhỉ?!
_Dạ….lãng…gì cô?
_Đi bộ hóng gió cơ đấy!
_E…..m
_Em! Chạy bộ năm vòng, nhảy cóc mười vòng, quét dọn sân một tháng, vào viết hai mươi bản kiểm điểm cho tôi, liền , ngay, và lập tức!
Nó ấp a ấp úng nói chẳng nên lời. Một câu nói của bà la sát thôi làm nó khóc không ra nước mắt. Một câu của bả mà đúng hơn là như năm câu không có phẩy chấm, lần này nó chết thật rồi. Ai cũng được hãy cứu nó đi!
Trong lúc nó đang đau khổ với lời phán của cô “la sát” thì
“Phặc” Một cánh tay của người nào đó kéo nó về phía sau, ôm trọn lấy nó. A! Là hắn sao? Nó bất ngờ quay mặt lại, bà cô cũng ngẩn người nhìn người vừa xuất hiện
Một nụ cười thiên sứ, một gương mặt baby , đôi mắt hút hồn đen láy hiện ra trước mặt nó. Woa, cộng nhận người này đẹp thật. M..à …sao …quen quen….
Chàng trai lên tiếng, giọng nói qua mức ấm áp làm tim nó bỗng lỗi một nhịp…
_Cô bé, em lại gặp chuyện sao? Anh giúp em nhé!
Nó ngơ ngẩn cả người, lơ ngơ
_A…I ….vậy?
Câu nói của nó làm anh suýt té ngả. Mới hôm qua còn mới gặp nhau sao lại hôm nay lại thành “ai vậy” vậy!
Anh nhìn nó nở một nụ cười bất đắc dĩ, làm ngay cả bà cô la sát cũng phải đỏ mặt khi nhìn anh
_Vợ à, em không được quên vị hôn phu của mình chứ!
Nó nghe mà ngớ ra
_V…ợ………..h..ôn…ph..u????
WHAT? Cái gì mà…….Ủa, mà khoan, cái này nghe quen quen…..A! Hình như nó…nhớ ra rồi. Chàng trai hôm qua, người đã nhận là hôn phu của nó.
_A! Thì ra là anh!
Anh nhìn nó cười ranh mãnh, một nụ cười baby đến không tưởng được.
_Vợ à…..Trí nhớ em kém thật!
Rồi anh lại nhìn qua bà cô đang ngây ngẩn đứng nhìn kia. Một nụ cười không phải như với nó lúc nãy. Mà là nụ cười lịch thiệp của một nguồi con trai thành thục.
_Cô à, em là Vương Thịnh! Cô có thể nể mặt em mà bỏ qua không?
Một cái nháy mắt rất lãng tử của anh lập tức làm cô giáo ngây dại. Lại thêm cái tên Vương Thịnh, cô không thể nào không biết anh được. Nếu cô còn muốn yên bình tốt nhất cô nên nghe theo cậu ta.
Nó nhìn anh ta với vẻ nghi hoặc lẫn khó hiểu. Anh ta không biết tự lượng sức sao? Mặc dù nó biết anh ta có nhan sắc nhưng không thể áp dụng với thầy cô được đâu,…..Anh ấy có phải quá tự phụ rồi không.Nó định mở miệng nói thì…..
_A, em không cần phải nói thế đâu! Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi mà!
Nói xong không trăn trối gì cô lập tức cuối đầu phóng đi lun. Nó thì ….phải nói sao ta….Oh my gol….. anh ta có thể tống khứ bà cô đáng sợ ấy dễ dàng vậy sao….Bây giờ nó đang nghi ngờ về cái chỉ số mê trai của bà cô…..có phải đã bị anh ta quyến rũ rồi không…..Woa…..đúng là “người ta đẹp người ta có quyền” mà. Bây giờ thì nó tin vào câu nói đó rồi.
Nó bắt đầu thây đổi ánh nhìn rồi đó. Đôi mắt to tròn long lanh nhìn anh, vẻ ngưỡng mộ lộ rõ ràng…..Anh nhìn nó mà bật cười, nhẹ nhàng cốc vào đầu nó một cái ….
_Nè, tỉnh lại đi cô nương, không cần phải dùng ánh mắt đó nhìn anh…….Nếu muốn cảm ơn anh……
A! Đúng ha, nó cũng phải đến đáp anh chứ nhỉ, nó nhìn anh
_Thì sao?
Một nụ cười đẹp xuất hiện trên gương mặt thiên sứ kia. Mà……sao…..cái …..nụ cười đó nó nhìn quen quen………..mà….sao…nó gian gian
Anh nháy mắt với nó
_Một cái kiss vào má đi!
_Hả?-Nó há hốc miệng nhìn anh. Có phải là……anh hơi trắng trợn quá rồi không
_A….nh…anh…
Anh lại chuyển cái nụ cười ấy thành gương mặt baby hết sức cún con
_Nè, anh cứu em một bàn thua trông thấy vậy, em không phải ngay cả một cái kiss cũng không muốn cho anh sao…..,
_T..ôi……..-Trời ơi sao anh ta lại có vẻ mặt baby dễ thương thế này chứ
_Không phải chứ…….một yêu cầu nhỏ vậy…..em cũng ích kỷ không đồng ý chứ…..
Trời ơi! Lợi dụng gương mặt đó, đôi mắt đó mà nhìn nó ….không phải anh ta muốn ép bức nó đến mức đường cùng chứ!!!.......
Nó đang khó xử trong tình huống rất là khó thoát thì……….S…sao….chóng mặt vậy nè….
_Chóng mặt quá….-Sau câu nói đó là màn ngã rất chi là lãng mạng trong mắt nhiều người không biết từ lúc nào đã vây kín 2 người. Nó tiếp ngon ơ vào trong lồng ngực ấm áp của tên đang ép người quá đáng kia…..Hắn bất ngờ theo bản năng ôm lấy nó….và tiếp theo giống y như một tiểu thuyết ngôn tình là anh ấy bế nó lên và…
_Tránh ra, tránh ra….-Không để ý mọi người đang vây xung quanh xem truyện hay, hắn cố gắng len ra khỏi và bế nó chạy một mạch thật nhanh đến phòng y tế
Trong lúc đó…..
Tên Ngạo Vũ không biết từ đâu bay ra trước mặt hắn nở nụ cười mà hắn cho là tởm nhất….Hắn ngứa mắt nhìn tên đó chán chường
_Hôm nay không đi với em nào à, hay cậu lại muốn đổi sở thích qua phái nam rồi mà đến tìm tớ!
Ngạo Vũ lại không vì câu nói của hắn mà thay đổi sắc mặt, nhìn bang khuâng ra ngoài cửa sổ, giọng nói bất cần
_Aizzz, người ta có lòng tốt muốn báo cho cậu một tin hot, mà người nào đó hình như không có xu hương nghe rồi….-Hắn giả bộ chẹp chẹp lắc đầu tiếc nuối
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...