Thiếu Gia Trong Lời Đồn

Yến Tri An ngâm mình trong phòng nghiên cứu, dù cậu có thông minh cỡ nào thì cũng sẽ gặp bế tắc. Ý tưởng về công nghệ ứng dụng thông minh, nghe thì có vẻ dễ, đến khi bắt đầu thực hiện, một mình cậu thật sự rất khó để có thể kham nổi.

Thỉnh thoảng, Yến Tri An sẽ tìm Giang Tịnh Du tư vấn một chút, dù vậy, anh cũng không phải người trong ngành, không phải là toàn năng.

Kết cục của sự bế tắc đó là, cộng tác Trần Thế Dương trở thành đối tượng bị Yến Tri An hành hạ tinh thần. Cậu vốn không thích đến công ty, nhưng nạo này thì lại thấy điểm danh thường xuyên, mỗi lần đều đóng cọc trong văn phòng Trần Thế Dương.

“Tri An ơi, Tri An à. Anh xin cậu đó, mấy quyển truyện tranh của cậu thì để trong văn phòng cậu đi, cậu để đây anh còn mặt mũi nào nhìn cấp dưới của mình chứ.”

Đáp lại hắn là một cái liếc mắt không lưu tình. Yến Tri An mím môi, im lặng không nói.

Cậu đã mua full bộ truyện tranh Doraemon, từ truyện dài đến truyện ngắn không bỏ sót, còn có những bản không còn xuất bản nữa, Yến Tri An cũng không ngại mua những bản đã sang tay.

Trong văn phòng mà Trần Thế Dương sắp xếp cho cậu đã chật kín sách, mà ở văn phòng của hắn vẫn còn kệ trống… nên mượn tạm vậy.

Trần Thế Dương thật sự không hiểu Yến Tri An lấy đâu ra lắm sách như thế, đống đó là thiên thư chứ sách truyện gì tầm này. Này là hắn còn chưa nhìn thấy mấy cái kệ sách ở nhà trọ Yến Tri An.


Yến Tri An gấp quyển truyện trên tay lại, đặt nó trên bàn làm việc của Trần Thế Dương, hỏi hắn: “Anh còn ở bên Ninh Ngọc Sương không?”

Trần Thế Dương đang làm mình làm mẩy với Yến Tri An đột ngột im bặt. Cậu nghiên đầu khó hiểu nhìn hắn.

Yến Tri An: “?” Sao tự dưng im lặng vậy?

“Có thể, có thể đừng nhắc đến cô ấy không?” Trần Thế Dương tổn thương ôm tim, nhìn Yến Tri An lăm lăm.

“À, được.” Cậu đột nhiên nhớ đến tin nhắn Ninh Ngọc Sương cảm ơn mình, mới hỏi hắn một câu như vậy, vốn cũng không muốn gặp cô lắm.

Yến Tri An thông minh, hỏi đúng trọng điểm, nhưng cậu cũng là một người không có nhiều hiểu biết về tình cảm, nên thành thử ra câu hỏi này đâm trúng vết thương lòng của Trần Thế Dương. Ấy vậy mà cậu lại bình thản không cảm thấy có gì không đúng.

Giữa trưa, văn phòng bị gõ mấy cái, thư ký của Trần Thế Dương thông báo là có một người đàn ông ở bên ngoài muốn gặp Yến Tri An.

Trong khi Trần Thế Dương đang load, suy nghĩ xem người ấy là ai thì Yến Tri An đã lon ton chạy ra ngoài.

Ở tòa nhà này, người muốn tìm cậu rất ít, người biết cậu làm ở đây còn ít hơn nữa. Ngoài Giang Tịnh Du thì cậu không nghĩ ra ai khác nữa.

Quả nhiên, Giang Tịnh Du nhìn về phía cậu, đợi Yến Tri An chạy đến ngay trước mặt, anh mới dịu dàng nói: “Đi ăn trưa nhé?”

Yến Tri An gật đầu, qua lại hỏi Trần Thế Dương có muốn đi ăn cùng với bọn họ không. Trần Thế Dương nhìn qua nhìn lại hai người một hồi, hình như họ thân mật quá thì phải… Hắn lắc đầu, trong công ty vẫn còn vài việc bận, bữa trưa sẽ có thư ký đưa đến, đành từ chối Yến Tri An.

Bóng lưng hai người kia đi xa, nụ cười trên mặt Trần Thế Dương tắt ngúm, hắn nhìn màn hình điện thoại đang sáng, hiển nhiên đó là ảnh selfie của Ninh Ngọc Sương.


Từ khi Trịnh Thăng vào tù, Ninh Ngọc Sương để lại cho hắn một dòng tin nhắn chia tay xong rồi mất tích. Hiển nhiên là lợi dụng xong phủi mông rời đi, Trần Thế Dương không giận cô lợi dụng mình, nhưng hắn không chịu được việc bản thân bị người con gái đó bỏ rơi không thương tiếc.

Hắn bấm vào số điện thoại quen thuộc trong danh bạ, âm thanh máy móc quen thuộc lại vang lên, “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”

Đợi đến khi âm thanh tự tắt, Trần Thế Dương thở dài, lòng đau như cắt.

Giang Tịnh Du không đưa Yến Tri An đến nhà hàng Tây, mà anh dẫn cậu đến một quán ăn nhỏ ở gần làng đại học. Quán ăn đã tồn tại trước cả khi Giang Tịnh Du nhập học ở đại học A, hiển nhiên đã lâu đời và có tiếng tăm trong đám sinh viên đại học.

Yến Tri An chưa có dịp đến ăn bao giờ, hiện tại ăn cũng thấy rất ngon, vừa ăn vừa nói chuyện với Giang Tịnh Du rất vui vẻ.

“Tri An!” Có một giọng nói bất ngờ gọi tên cậu.

Yến Tri An nhìn lại, thấy người đến là Hoàng Thế Dương, có hơi không muốn giao tiếp với người này cho lắm. Cảm giác khi tiếp xúc cứ là lạ sao ấy.

Dù vậy, cậu vẫn gật đầu chào hỏi hắn.

“Anh Du cũng ở đây ạ, trùng hợp ghê.” Hoàng Thế Dương cười hì hì, đứng bên cạnh bàn nói chuyện với họ.


“Ừ” Giang Tịnh Du đáp lại hắn một tiếng, sau đó cả quá trình đều im lặng gắp đồ ăn cho Yến Tri An.

Nhìn dáng vẻ ngó lơ mình của hai người họ, Hoàng Thế Dương cũng không thấy xấu hổ hay ngại ngùng, hắn tựa vào thành ghế bên cạnh ghế ngồi của Yến Tri An, than vãn: “Mấy hôm nay cả cậu và đàn anh đều không đến phòng nghiên cứu, tôi buồn muốn chết, chẳng lên nổi tinh thần nữa.”

“Tri An, cậu bận gì à?”

Yến Tri An từ tốn nhai đồ ăn rồi nuốt xuống, rồi mới từ tốn nhìn về phía của hắn ta, “Thì?”

“Cậu lạnh lùng quá đi!”

Vừa nói xong câu đó, hắn đã cảm nhận được một ánh mắt nhìn về phía mình rất mãnh liệt. “Hì hì, anh Du, anh nhìn em đáng sợ quá.”

“Ờm, phòng nghiên cứu còn có việc, em về trước. Bái bai, Tri An nha.” Không đợi ai trong hai người đáp lại, Trần Thế Dương đã nhanh chân chạy ra khỏi cửa quán ăn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận