Thiếu Gia Trong Lời Đồn

Buổi chiều, Yến Tri An vừa bước ra khỏi cổng trường, có một chiếc xe chạy chậm đến dừng trước mặt cậu. Yến Minh Hy từ trên xe bước xuống, ánh mắt anh vừa buồn vừa lo lắng nhìn Yến Tri An.

Anh không nói gì cả, chỉ im lặng mở cửa cho cậu ngồi xuống ở ghế phụ.

“Tri An.” Khi xe bắt đầu chạy, anh gọi khẽ tên cậu, nói: “Dù em mốn làm gì, anh sẽ luôn đứng về phía em.”

Yến Tri An nghe vậy thì ngẩn người. Cậu nhìn chằm chằm vào người đàn ông giống mình đến bảy phần bên cạnh.

Anh sẽ luôn đứng về phía cậu sao?

Cho dù chuyện Yến Tri An muốn là phá hủy gia đình anh, đập tan vẻ ngoài hạnh phúc giả dối đó. Ừ thì cái hạnh phúc kia chắc không còn dính dáng đến anh ngay từ khi cậu xuất hiện rồi.

Yến Minh Hy rất tốt, anh làm tròn cương vị một người con, cũng làm tròn cương vị một người anh, kể cả kiếp trước hay kiếp này đều như vậy. Nhưng cho dù vậy, mọi thứ chẳng bao giờ tròn trịa được với anh. Bởi ngay từ đầu, gia đình anh, hay nói chính xác là nhà họ Yến đã bọc lên một lớp bì hào nhoáng giả dối, nên dù anh có cố gắng cỡ nào thì vẫn không có gì thay đổi.


Thấy Yến Tri An chẳng đáp lại, anh cũng trầm mặc. Một lúc sau, anh thấp giọng nói: “Ông ấy sẽ không thể bắt em chuyển ngành, hoặc những việc khác mà em không thích nữa đâu.”

“Ừ.” Từ lúc lên xe, Yến Tri An nói với anh từ đầu tiên. Đơn điệu lại lạnh nhạt.

Rất nhanh, chiếc xe chạy đến biệt thự nhà họ Yến.

Việc Trịnh Thăng đã bị bắt vì tội giết người đối với giới hào môn không phải chuyện gì lớn, nhưng đối với Yến Vân Ly lại chẳng phải việc nhỏ. Chuyện năm đó của Ninh Diêu Tuyết, một phần cũng liên quan đến cậu ta, bây giờ Trịnh Thăng bị bắt vô tù, ai biết được khi nào cậu ta sẽ bị cái người kia lôi xuống.

Thấp thỏm là vậy, nhưng dù sao phía sau Yến Vân Ly còn có người chống lưng, mọi manh mối liên quan đều bị hủy bỏ hết, bây giờ, chuyện của Trịnh Thăng hầu như chẳng còn manh mối nào chỉ về phía cậu ta.

Khi Yến Tri An và Yến Minh Hy bước vào nhà, những người khác đã ngồi sẵn ở sảnh tiếp khách. Yến Tháp Tùng ngồi trên ghế sô pha đơn ở trên cùng, ánh mắt lạnh lùng, nghiêm nghị nhìn về phía hai người. Yến Vân Ly thì ôm lấy cánh tay của Cố Nhan Dung, đầu tựa vào vai bà làm nũng, bà thuận thế xoa đầu cậu ta một cái. Nhìn kiểu gì cũng thấy đây là một nhà ba người hạnh phúc, còn bọn họ chỉ là người ngoài cuộc, ngay cả khách còn được chào đón hơn.

Yến Minh Hy lo lắng nhìn về phía Yến Tri An, nhìn thấy nét mặt cậu chẳng có một chút biến hóa nào. Anh không biết nên vui mừng hay buồn rầu nữa. “Cha, mẹ.”

“Ừ.” Yến Tháp Tùng đáp lại, “Vào nhà cả đi.”

Sau đó ông nhìn Yến Tri An: “Hôm qua đã đi đâu?”

Giọng điệu như là quan tâm cậu lắm, Yến Tri An mặc kệ ông ta không muốn trả lời. Cậu không muốn ở phòng khách dây dưa với cả nhà này, bước chân xoay chuyển muốn trỏ về phòng của mình. Khi vừa nhấc chân, cổ tay cậu bị người níu lại.

Yến Minh Hy nhìn Yến Tri An. Cậu dừng bước chân, đi theo anh vào đến chỗ nhà họ Yến đang ngồi.


Yến Tháp Tùng thấy Yến Tri An không trả lời, ông nhíu mày, tỏ vẻ bất mãn với đứa con trai vừa mới nhận về này.

Nhưng có sự việc tối qua, Yến Tháp Tùng cũng không nói thêm gì. Chuyện Yến Tri An bất mãn với ông rồi bỏ nhà đi không phải chuyện gì lớn, nhưng nếu để truyền ra ngoài, nhà họ Yến sẽ mang tiếng.

“Được rồi, về nhà là tốt rồi.” Cố Nhan Dung lên tiếng đưa bậc thang cho chồng đi xuống.

Nghe được lời này, Yến Tháp Tùng và Yến Minh Hy cùng thả lỏng mặt ra.

“Tri An.” Giọng Cố Nhan Dung dịu dàng, bà gọi nhẹ tên cậu. Yến Tri An nhìn qua, bà vỗ nhẹ lên bàn tay của thiếu niên bên cạnh, như đang dỗ dành, an ủi. Bà nói: “Ngày mai, con dẫn Vân Ly cùng đi học đi.”

Yến Tri An nhướng mày, cậu không nói gì, đợi bà nói tiếp.

“Chắc con cũng biết chuyện nhà họ Trịnh…” Nói đến đây, bà để lửng: “Chúng ta là người một nhà, con để ý nó một chút. Tính tình Vân Ly mềm mỏng, hiền lành, mẹ sợ bạn bè nó vì chuyện này mà cô lập nó.”

Mềm mỏng? Hiền lành? Yến Tri An như đang nghe chuyện cười nào đó, ánh mắt cậu sâu xa nhìn Yến Vân Ly ôm chặt tay Cố Nhan Dung, vẻ mặt cậu ta nhìn cậu hiện tại không có chút nào liên quan đến những từ mà bà miêu tả.


“Mẹ…” Yến Vân Ly kéo tay bà, cậu ta cũng không muốn đi học chung với Yến Tri An, nếu có thể thì Yến Minh Hy đưa cậu ta đi học như trước kia là được rồi.

“Được!” Yến Tri An đáp trước khi Yến Vân Ly kịp nói gì khác. “Nếu không còn chuyện gì thì tôi trở về phòng đây.”

Trịnh Thăng là người thân thiết nhất với Yến Vân Ly trong trường học. Gia thế nhà họ Trịnh cũng rất có uy, ở trong trường không ai nói ra nói vào hay chỉ chỏ trực tiếp đến họ. Nhưng tình hình bây giờ, Trịnh Thăng đã bị bắt, nhà họ Trịnh bị Ninh Ngọc Sương chắn ngang đủ đường, đang trong tình trạng chao đảo, chỉ cần một cơn gió sẽ đổ ngang.

Nếu Yến Vân Ly là thiếu gia nhà họ Yến hàng thật giá thật thì sẽ không có chuyện gì. Chỉ tiếc, cậu ta là hàng giả.

Hai chuyện này cộng lại với nhau, Yến Vân Ly của hiện tại trong mắt người trong trường là, không gia thế, không địa vị, không tài năng. Chẳng có gì đáng để lợi dụng, những người từng thân với cậu ta chắc chắn sẽ trở mặt.

Yến Vân Ly muốn tạm nghỉ học để chuyện lắng xuống, nhưng cha mẹ chắc chắn không đồng ý. Cậu ta cũng không phải bình hoa như mẹ nói, không sợ bị người khác bắt nạt, nhưng cậu ta không muốn gánh tiếng xấu hay là liên quan gì đến Trịnh Thăng.

___


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui