Yến Tri An tự hỏi xong tự trả lời. Cậu không thật sự muốn nhìn thấy đom đóm khi mùa đông đến gần như này. Xe đã bắt đầu chạy băng băng trên đường. Cậu tựa cả người lên ghế, ba lô thì đặt trước đùi. Hỏi người đàn ông: “Chú định sẽ đi đâu?”
“Đến một nơi sẽ khiến em vui lên.” Giang Tịnh Du lái xe, mắt nhìn thẳng về phía trước. Khi nói chuyện với cậu với vẻ mặt nghiêm túc, trông anh toát lên một sức quyến rũ mê người.
Yến Tri An nhìn anh.
Điện thoại cậu reo lên, Yến Tri An liếc mắt một cái rồi tắt máy. Cuộc gọi lặp đi lặp lại ba lần, cuối cùng cũng ngừng reo.
“Em không bắt máy à?”
“Không cần thiết.”
Yến Tri An không biết Giang Tịnh Du muốn đưa mình đi đâu, cậu cứ nhìn ra bên ngoài cửa kính, nhìn khung cảnh dần dần trôi đi. Con đường càng ngày càng trở nên quen thuộc, Yến Tri An cảm thấy lạ, cậu quay lại nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang lái xe.
Giang Tịnh Du không nói gì cả, cũng không giải thích nghi ngờ gì của cậu. Đến khi hai người dừng ở khu vui chơi quen thuộc, ánh đèn neon vẫn sáng lung linh, thậm chí còn rực rỡ hơn khi trước.
Từ khi cùng Yến Tri An đến khu vui chơi này, Giang Tịnh Du đã tăng đầu tư, khiến cho nơi này phát triển hơn trước. Buổi tối, người đến chơi cũng rất đông, có gia đình, có bạn bè, còn có các cặp tình nhân nắm tay nhau trên đường.
Yến Tri An cùng anh bước vào, cậu cảm thán: “Quả nhiên nhìn ban đêm đẹp hơn hẳn.”
Cậu nhận thấy các hạng mục trò chơi ở đây cũng nhiều hơn, chỉ là các hạng mục có cảm giác kích thích dây thần kinh không hoạt động vào ban đêm.
Hai người đi một lúc, Giang Tịnh Du bỗng dừng lại ở một sạp bán băng đô. Anh cầm một chiếc bờm có hình tai mèo màu trắng lên, ngắm nghía một chút, mặt hơi đỏ lên. Cũng may ở đây tối, đèn thì nhiều màu sắc, Yến Tri An chẳng thể nhìn rõ màu sắc trên mặt anh.
“Để có không khí.” Giang Tịnh Du đeo nó lên cho Yến Tri An. “Hợp với em lắm.”
Yến Tri An cười khúc khích, dáng vẻ vụng về này của anh quá dễ thương. Cậu nhìn qua sạp hàng một lượt, tay với lấy một chiếc bờm tai gấu nâu, cũng đeo lên cho anh.
“Cũng hợp với chú lắm.”
Giang Tịnh Du tê dại. Anh nhìn nụ cười treo trên môi cậu, hiển nhiên tâm trạng của Yến Tri An đã tốt lên, anh cũng bất giác nở nụ cười theo. Anh dẫn Yến Tri An đến vòng quay lớn, hai người xếp hàng như những người khác.
Anh nói: “Nghe nói, khi vòng quay đứng trên đỉnh cao nhất, có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố của chúng ta.”
Yến Tri An nhìn lên đỉnh của vòng quay, nó ở rất cao. Cậu chưa bao giờ ngồi vòng quay cả, cũng không biết có thể nhìn thấy được toàn cảnh thành phố. “Thật ạ?”
“Ừ.” Giang Tịnh Du nhẹ nhàng đáp lại, anh nắm cổ tay của cậu, dẫn cậu đi vào trong khoang. Một lúc sau, vòng quay từ từ quay, hai người dần được đưa lên một nơi cao hơn. Yến Tri An và Giang Tịnh Du cùng nhìn xuống phía dưới.
Thủ Đô rộng lớn trước mắt như được thu nhỏ lại, ánh đèn từng khu nhà đều được thắp sáng lên, lung linh như bầu trời đầy ngôi sao. Cậu có thể nhìn thấy khu trường học, nhìn thấy cả khu biệt thự ở xa xa, và khu trung tâm thành phố lấy tòa nhà Big Roof làm tâm điểm. Chúng đều nhỏ bé và đang ở dưới chân hai người.
“Thật sự có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố này.”
Sau khi xuống khỏi vòng quay, hai người lại đi dạo quanh khu vui chơi một vòng. Yến Tri An như một đứa nhỏ được phụ huynh dắt đi chơi, trên tay cậu có kẹo bông gòn, khi ăn hết, Giang Tịnh Du lại mua kẹo hồ lô, nói chung là không khi nào trên tay cậu không có đồ ăn.
Giang Tịnh Du cũng từ ngày hôm nay biết được, Yến Tri An cực kỳ yêu thích đồ ngọt. Một sở thích thật dễ thương. Giang Tịnh Du phới phới trong lòng, lại hiểu thêm về bé mèo thêm một chút.
Trời đã khuya, Yến Tri An lại không muốn về biệt thự nhà họ Yến, cũng không muốn về trọ của mình. Yến Minh Hy không gọi được cho cậu, nên có thể bây giờ đang đứng trước trọ của cậu. Ý định của cậu là sẽ đến khách sạn ở một đêm.
Giang Tịnh Du như hiểu được suy nghĩ của cậu, nhưng anh cảm thấy ở khách sạn không an toàn. Anh đề nghị: “Em có thể đến nhà tôi.”
Vừa nói xong, Giang Tịnh Du đã xấu hổ trước, chỉ là khuôn mặt anh vốn lạnh lùng, khi xấu hổ thì mặt và tai chỉ hơi đỏ lên, ánh sáng trong xe lại không tốt.
Yến Tri An vốn không tính đồng ý. Cậu không phải một người tùy tiện, ngay cả lời mời đến nhà bạn thân là Giang Cẩn Diên chơi, Yến Tri An cũng từ chối. Huống chi đến lời mời này của Giang Tịnh Du.
“Ở khách sạn không an toàn.” Giang Tịnh Du cũng hiểu biết chút ít về nguyên tắc của Yến Tri An, anh giải thích một chút. “Trong nhà chỉ có tôi và Cẩn Diên, em không cần lo lắng sẽ làm phiền chúng tôi đâu.”
Giang Tịnh Du ngẫm nghĩ, thậm chí thằng cháu kia của anh có thể mừng ra mặt, rồi nó sẽ lôi kéo Yến Tri An ngủ chung phòng. Nghĩ đến đây lại thấy nhức nhức cái đầu. Mấy hôm nay Giang Cẩn Diên đều tìm cách chọc kháy anh hết, chọc xong lại cười khà khà như kiếm được chuyện vui lắm, chẳng hiểu mạch não được làm từ gì luôn.
Ở khách sạn đúng là không an toàn thật, còn hơi phiền phức nữa. Suy nghĩ một hồi cậu cũng đồng ý. Rất nhanh đã về đến nhà của Giang Tịnh Du.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...