Yến Tháp Tùng ngồi ở vị trí chủ vị, ông nhìn hai người đang đứng giống nhau đến bảy tám phần kia. Nói: “Ngồi đi.”
Yến Minh Hy dẫn Yến Tri An đến vị trí bên cạnh. Anh con trai trưởng nên vị trí ngồi là ở bên phải Yến Tháp Tùng. Cố Nhan Dung và Yến Vân Ly ngôi bên trái ông.
Ông đánh giá đứa con ở bên ngoài mười mấy năm này. Thái độ ngoan ngoãn, lễ phép, nhưng ăn mặc lại không hợp không khí trong nhà. “Minh Hy, ngày mai con đưa em nó đi sắm mấy bộ đồ mới, đừng để cái bộ dạng đó ra ngoài làm mất mặt Yến gia.”
Yến Minh Hy nhíu mày, đáp một tiếng.
Yến Vân Ly lúc này lên tiếng: “Con với Tri An vóc người ngang nhau, để cậu ấy mặc tạm đồ con trước cũng được.”
Dáng vẻ hiểu chuyện, cậu ta còn cười thật tươi khiến người khác yêu thích. Cố Nhan Dung xoa đầu cậu ta, “Ngoan, đừng nghịch, đồ con còn không đủ mặc mà.”
Khung cảnh ấm áp động lòng người. Yến Tri An cảm thấy mình nguội lạnh với cái gia đình này rồi, nhưng nhìn thấy cảnh này cậu vẫn nhịn không được nắm chặt tay.
Yến Tri An lạnh lùng nhìn về phía đó. Cả quá trình, Cố Nhan Dung không nhìn cậu lấy một lần. Nửa là chột dạ chuyện hồi chiều, nửa còn lại là không muốn.
“Tri An, nghe nói con là thủ khoa khóa này à?”
Yến Tri An nhìn Yến Tháp Tùng, lạnh nhạt đáp một tiếng.
Ông cười: “Tốt, tốt. Từ nay con là người nhà họ Yến, cần gì thì nói với cha.”
Cả bữa ăn, toàn là Yến Tháp Tùng hỏi, cậu đáp. Không thì nói chuyện với các họ hàng. Nói chung là ra dáng kông khi ra đình, nhưng lòng người mỗi người một kiểu. Lúc đặt đũa xuống, Yến Tri An nhìn thấy Yến Tháp Tùy ngồi chếch phía bên kia bàn.
Yến Tháp Tùy cũng nhìn lại, trong mắt ông như cả nghìn con dao găm muốn xuyên thủng cậu. Ông ta còn nhớ rõ tháng trước, người này ngang nhiên chỉ định ông trong bữa tiệc, khiến ông mất mặt.
Ông ta đã biết trước Yến Tri An là con ruột của Yến Tháp Tùng. Ngày xưa, khi những người cùng lứa tranh quyền thừa kế Yến gia, ông ta đã bại dưới tay Yến Tháp Tùng, bây giờ chỉ có thể cầm cổ phần hưởng hoa hồng, ngay cả cửa công ty cũng không được bước chân vào.
Ông nhìn Yến Vân Ly được Cố Nhan Dung cưng nựng trong lòng, cảm thấy cậu ta nói đúng. Đứa con ruột kia bước vào nhà chỉ khiến cho Yến gia rối loạn lên, và kế hoạch của bọn họ càng bị kéo dài.
Yến Tháp Tùy ăn xong đứng dậy đi ra sân hóng gió. Ông gọi điện cho một dãy số, đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh.
“Khi nào thì thực hiện kế hoạch của các người?”
“…”
“Để cậu ta vào nhà họ Yến không phải càng thêm trở ngại sao?”
“…”
“Bây giờ chưa thể làm gì sao?”
“…”
“Được rồi. Nghe nói Trịnh gia xảy ra chuyện… Ừ… Ừ.”
Yến Tri An đứng dựa vào tường, nơi mà ánh sáng không thể chiếu tới nghe cuộc hội thoại của ông ta. Mục dù không thể biết đầu dây bên kia là ai và nói những gì, nhưng cũng thu được một vài tin tức.
Trịnh gia à?
Có vẻ Ninh Ngọc Sương ra tay với bên đó rồi.
Từ khi biết Ninh Ngọc Sương có ý muốn lợi dụng mình, Yến Tri An đã không còn đụng tay đến chuyện của Trịnh Thăng, hay nghe ngóng tin tức về gã nữa. Hoàn toàn để cho cô ta tự mình động thủ.
Dù vậy, Trịnh gia có chuyện rồi, nhưng Yến Vân Ly vẫn có thể ngồi đây lá mặt lá trái, có vẻ như người phía sau cậu ta đã tẩy sạch sẽ mọi thứ liên quan rồi.
Cậu quay lại sảnh, trên hành lang còn bắt gặp Yến Vân Ly. Khi bên cạnh không còn một ai khác ngoài hai người bọn họ, Yến Vân Ly sẽ không bao giờ che giấu sự thù địch với cậu. Vẻ mặt cậu ta lúc này cay nghiệt, vặn vẹo đến khó coi.
“Hửm? Muốn hất trà lên người nữa sao?” Yến Tri An châm biếm một câu.
Cả người cậu ta cứng đờ, làm thế nào để che giấu cảm xúc trước mặt kẻ thù cũng không biết. Đúng như Giang Cẩn Diên hay nói về cậu ta, ngu muốn chết.
“Yến Tri An, cậu đợi đấy!” Yến Vân Ly gằn từng chữ. “Yến gia là của tôi, cha mẹ là của tôi, anh trai cũng là của tôi, cậu chẳng là cái thá gì trong nhà này cả.”
“Có huyết thống Yến gia thì đã sao, còn không phải chỉ là một đứa nghèo kiết xác được nhà họ Yến từ bi nhặt về. Chỉ cần tôi muốn, bất cứ khi nào cậu cũng có thể bị đuổi ra khỏi nhà.”
Yến Tri An cười khẩy, thờ ơ “à” lên một tiếng. Coi Yến Vân Ly như một con chó hoang sủa bậy. “Của cậu, ừ thì, xem cậu giữ nổi nhà họ Yến này hay không rồi nói.”
“Cậu có ý gì?” Yến Vân Ly nhăn mày, khó hiểu, cảm giác trong lòng tràn ngập nguy hiểm.
Cậu vừa nói xong câu này, nhìn thấy Yến Minh Hy từ xa, có vẻ như đang tìm ai đó thì phải. Anh cũng nhìn thấy cậu, bước dài tiến về phía này. Yến Tri An mặc kệ Yến Vân Ly đứng đó.
Yến Minh Hy tiến đến, nhìn Yến Tri An: “Sao thế? Vân Ly không làm gì em chứ?”
Cậu nhìn anh, không trả lời.
“Vân Ly, mẹ đang tìm em đó, vào nhà đi.” Anh nhắc Yến Vân Ly một câu. Cậu ta đứng quay lưng về phía anh, nên anh không thể nhìn thấy vẻ mặt vặn vẹo xấu xí này của cậu ta.
Nói xong anh cùng Yến Tri An trở vào nhà. Cậu không muốn đến sảnh nhà đối diện với đám người xa lạ kia, Yến Minh Hy lại cùng cậu về phòng.
Trước khi đóng cửa phòng mình lại, cậu nói với anh: “Anh không cần làm như vậy, chuyện của tôi không liên quan đến anh.”
Trong lòng Yến Tri An bây giờ chỉ có một lòng muốn đạp đổ nhà họ Yến. Nhưng mỗi khi Yến Minh Hy đối xử ân cần với cậu, cậu lại có chút mềm lòng. Trong kiếp trước, anh có lẽ là người duy nhất coi cậu là người thân, kiếp này cũng không thay đổi.
Sau khi mềm lòng, Yến Tri An lại kiên định trở lại. Cậu mềm lòng với anh, thì thù hận kiếp trước kiếp này của cậu ai trả. Nỗi oan ức vô lý Yến Tri An phải chịu ở kiếp trước, kiếp này chẳng ai biết cả, điều này càng khiến cậu căm ghét nhà họ Yến hơn. Máu mủ tình thân gì đó, đối với Yến Tri An chẳng có ý nghĩa gì cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...