Thanh toán xong sách cần mua, Giang Tịnh Du đưa Yến Tri An về đến tận nhà trọ, bản thân quay lại công ty tiếp tục tăng ca.
Yến Tri An tắm rửa xong, tính mang những quyển sách mới mua kia ra thu thập lại một chút, thì cửa bị gõ, cùng lúc này Giang Cẩn Diên nhắn tin đến. Yến Tri An đọc lướt qua, không trả lời mà ra mở cửa. Quả nhiên, Giang Cẩn Du ở bên ngoài.
Giang Cẩn Du đứng tựa vào tường, một chân đung đưa qua lại, trên tay có một hộp quà được đóng gói cẩn thận. Nghe được tiếng mở cửa, hắn ngước mắt lên nhìn Yến Tri An, môi tươi cười. “Tri An.”
“Sao cậu lại đến đây?” Yến Tri An dẫn hắn vào nhà.
Giang Cẩn Diên ngồi ngay ngắn trên sô pha, hắn như đứa nhỏ làm sai, đẩy hộp quà đến bên Yến Tri An. Cậu nhìn hộp quà, muốn bật cười, hỏi hắn: “Sao đưa quà, sinh nhật tôi qua lâu rồi.”
“Không phải, tôi muốn xin lỗi.” Giang Cẩn Diên ngập ngừng, “Mấy hôm trước là tôi cố ý tránh xa cậu.”
Hắn không giải thích vì sao. Nghĩ đến lý do đó, Giang Cẩn Diên nghiến răng nghiến lợi. Hắn nhìn Yến Tri An một cái, quyết tâm hỏi cậu: “Cậu và chú tôi là như thế nào vậy?”
Mấy tuần trước, Yến Tri An đến nhà hắn nấu ăn đó. Giang Cẩn Diên đã có nghi hoặc, một con người lạnh lùng từ trong xương như chú của hắn, sao có thể dẫn một người vừa quen không lâu về nhà mình được. Vả lại, Yến Tri An cũng sẽ không tùy tiện đến nhà người khác, ngay cả Giang Cẩn Diên cũng không mời được cậu.
Mấy ngày sau, Giang Cẩn Diên đều nhìn chằm chằm chú của mình, hắn bỗng nhiên phát hiện ra, ảnh nền điện thoại của Giang Tịnh Du là ảnh Yến Tri An. Là bức ảnh Yến Tri An mặc lễ phục chỉnh tề, trên tay còn cầm một ly nước ép. Bên cạnh cậu còn có một người nữa, nhưng chỉ xuất hiện vạt áo và cánh tay, dù như vậy, Giang Cẩn Diên cũng biết, cái người bị cắt nửa đây là hắn.
Bức ảnh này hiển nhiên là được chụp lén, nhìn trang phục thì chắc chắn là ở bữa tiệc của Cố gia. Hắn nhớ bộ lễ phục này là hắn năn nỉ Giang Tịnh Du chuẩn bị hai bộ gần giống nhau.
Lúc nhìn thấy bức ảnh kia trên điện thoại của Giang Tịnh Du, Giang Cẩn Diên sốc lắm. Hắn nghĩ, chẳng nhẽ chú của mình thích Yến Tri An sao.
Giang Tịnh Du nhìn thấy điện thoại mình bị cháu trai phát hiện cũng không có phản ứng gì quá lớn, anh chỉ nói: “Cháu nhìn gì đó?”
Giang Cẩn Diên từ trong cơn sốc hoàn hồn lại, “Chú… chuyện này là sao?” Hắn đưa điện thoại lên trước mặt Giang Tịnh Du.
Nói xong, không biết từ đâu, cơn giận ập đến, “Chú rõ ràng biết, cháu thích cậu ấy.”
Giang Tịnh Du đứng đó, anh không nói gì cả.
Anh đương nhiên biết, Giang Cẩn Diên đơn phương Yến Tri An, nếu không, mỗi ngày hắn cũng sẽ không ở trước mặt Giang Tịnh Du mà thao thao bất tuyệt về những điểm tốt đẹp của cậu. Khi vừa tốt nghiệp, Giang Cẩn Diên thổ lộ với Yến Tri An bị từ chối, bên ngoài ra vẻ bình thường không để tâm, nhưng khi về đến nhà lại nằm trên sô pha khóc thương tâm.
Những thứ ấy anh đều nhìn thấy được.
Giang Cẩn Diên và chú của mình chiến tranh lạnh mấy ngày, hắn cũng không có tâm trạng đâu chạy đi tìm Yến Tri An. Hắn vốn tưởng, Yến Tri An bận rộn không để ý đến điều đó. Cho đến khi, cậu chủ động đi tìm hắn, Giang Cẩn Diên biết, Yến Tri An giận rồi.
Yến Tri An là người rất tự chủ, nhưng nội tâm cậu khá nhạy cảm. Cậu không có nhiều bạn bè, người chân chính chỉ có mình Giang Cẩn Diên. Bỗng nhiên một ngày hắn xa lánh cậu, không lý nào Yến Tri An không giận được. Vốn dĩ, xung đột của hai chú cháu hắn, vốn không liên quan gì đến Yến Tri An cả, hắn không nên làm như vậy.
Yến Tri An nghe được câu hỏi của Giang Cẩn Diên, cậu ngẩn tò te nhìn hắn. “Thế nào là thế nào?”
Giang Cẩn Diên: “…”
Hôm nay bắt gặp cậu cùng chú ở tiệm sách cũ kia, Giang Cẩn Diên tưởng rằng hai người ở bên nhau. Hắn phải đấu tranh tâm lý một hồi mới có thể cầm hộp quà đi đến đây xin lỗi cậu.
“Không phải hai người…” Giang Cẩn Diên nói một nửa thì ngừng lại.
Yến Tri An nghi hoặc hỏi lại: “Chúng tôi làm sao?”
Không biết, Giang Cẩn Diên muốn truyền tải điều gì. Cậu với Giang Tịnh Du có gì đâu, không phải là bạn bè à?
Giang Cẩn Diên nhìn vào ánh mắt trong trẻo của người bạn thân, hắn như ngờ ngợ ra chuyện gì đó. “Quà cũng tặng rồi, tôi cũng xin lỗi cậu rồi, cậu tha thứ cho tôi không?”
Yến Tri An gật đầu.
Giang Cẩn Diên cười tươi rói, ngồi sát đến, ôm chặt lấy cánh tay của Yến Tri An, “Tri An, tôi phát hiện ra cậu có chút ngốc.”
Yến Tri An: “???” Ngốc?
Cậu cảm thấy Giang Cẩn Diên bị ngốc rồi, hắn nói cậu ngốc!!!
Hắn nhấp môi, cười như một chút cún lấy lòng chủ nhân. Yến Tri An không phát hiện ra tình cảm của Giang Tịnh Du, mặc dù chú ta thể hiện lồ lộ ra đó, không phải ngốc thì sao? Cậu không muốn cùng hắn yêu đương, có thể hiểu vì trong tiềm thức của cậu coi hắn là bạn không hơn không kém, nhưng cậu cũng không nhìn thấy tình cảm người khác dành cho mình, chứng tỏ Yến Tri An không hiểu mảng này.
Đến cùng, không phải Giang Tịnh Du cũng chỉ đơn phương cảm mến người ta thôi sao. Giang Cẩn Diên cười cười, bỗng cảm thấy thương cảm cho chú của mình. Hai mấy gần ba mươi, lần đầu tiên rung động với người ta lại là đơn phương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...