Thiếu Gia Trong Lời Đồn

Giang Tịnh Du đi một vòng mới nhìn thấy Yến Tri An đang đứng tựa vào tường, trên tay còn có một quyển sách, hình như vừa đọc đến gần một nửa. Nghe thấy động tĩnh của anh, cậu ngước mắt lên nhìn anh và gấp quyển sách lại, “Chú…”

Lời còn chưa nói xong, bỗng nghe thấy tiếng bước chân, cùng với giọng nói của hai người khác vang lên.

“Cậu dẫn tôi tới đây làm gì? Ở đây ngoài sách thì toàn là sách, đâu còn cái gì khác đâu.” Giọng điệu này thập phần khó chịu, âm sắc nghe có chút quen tai.

Người còn lại cười hì hì mấy cái, nói: “Chẳng phải cậu muốn mua quà bồi tội người ta à?”

“Chậc!”

Câu nói vừa dứt thì thân ảnh hai người kia cũng hiện ra khỏi kệ sách. Yến Tri An có hơi bất ngờ vì bắt gặp Giang Cẩn Diên ở đây, bên cạnh hắn còn có Hoàng Thế Dương.

“???” Không phải Giang Cẩn Diên ghét Hoàng Thế Dương lắm sao?

Nếu chỉ nhìn thấy Yến Tri An thì sẽ cảm thấy bình thường, nhưng hai người Giang Cẩn Diên vừa chạm mắt với bọn cậu thì sững sờ cả ra. Sắc mặt Giang Tịnh Du đột nhiên trầm xuống, hắn nhìn chằm chằm vào người đang đứng bên cạnh Yến Tri An.


Không biết từ khi nào Giang Tịnh Du đã đi đến bên cạnh Yến Tri An, anh đưa tay lên chỉnh lại mũ áo bị lệch của cậu, hành động này trong mắt người khác hiển nhiên là rất thân mật.

“Cẩn Diên, sao cậu đến đây thế?” Giang Cẩn Diên tuy học rất tốt, nhưng bản thân hắn lại không phải người đam mê đọc sách hay học tập gì đó như Yến Tri An, ngay cả thư viện trường hắn cũng chưa vào được mấy lần.

Nghe Yến Tri An gọi mình, nháy mắt Giang Cẩn Diên tỉnh táo lại, cùng lúc này Giang Tịnh Du mới nhấc mắt lên nhìn về phía cháu trai của mình, ánh mắt hai người chạm nhau, như tóe ra lửa.

Yến Tri An: “…” Hai chú cháu này, thật là…

“Tri An,… chú.” Giang Cẩn Diên chào một tiếng, trả lời Yến Tri An: “Tới tìm sách, Hoàng Thế Dương biết nơi này bán một số sách nên đưa tôi đến đây.”

Yến Tri An gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, chuyển hướng nhìn lên Hoàng Thế Dương, người kia cười với cậu một cái, cậu lập tức rời mắt đi. Tên này sao nhìn cứ kỳ kỳ kiểu gì ấy.

“Sao hai người tới đây thế?” Giang Cẩn Diên chạy chậm về phía Yến Tri An, ôm lấy cánh tay của cậu, ánh mắt lại cứ nhìn chòng chọc chú của mình, như có thù hằn gì đó lớn lắm.

Hiển nhiên câu hỏi này của hắn là dư thừa, Yến Tri An mê sách bấy lâu nay hắn làm bạn thân không thể không biết, nơi đây dù không nổi danh nhưng lại có nhiều sách quý mà ít người biết, một khi Yến Tri An biết đến nơi này, chỉ sợ mỗi ngày cậu sẽ ghé qua một lần.

“Anh Du, hôm nay anh rảnh rỗi sao? Có nhã hứng đến đây đọc sách hay là đến thăm ông cụ.” Hoàng Thế Dương cong cong đôi mắt, chào hỏi Giang Tịnh Du.

Anh có vẻ không có ý muốn trả lời cho lắm, nói qua loa một câu: “Còn tốt.”

Tính tình Hoàng Thế Dương hoạt bát, lại lạc quan, bị người khác lạnh nhạt cũng không cảm thấy gì vẫn cứ cười tươi roi rói nói chuyện với người khác.

Giang Tịnh Du nhìn thấy Yến Tri An cúi xuống ôm vài ba quyển sách lên, anh đưa tay ra đỡ lấy, giúp cậu ôm chúng. Nói nhỏ: “Em chọn xong rồi à?”

Yến Tri An gật đầu, sách ở đây tuy nhiều, cũng hiếm, nhưng cậu không thể mua hết chúng, cũng không có nhiều tiền đến nỗi mua hết được chúng. Nghĩ nghĩ tiếc nuối, bên tai Giang Tịnh Du nói, “Vậy chúng ta đi thôi.”

Anh còn không thèm để ý đến đứa cháu đang đứng bên cạnh và Hoàng Thế Dương, cứ như vậy dắt tay Yến Tri An đi về phía ông cụ Lê bên kia.


Yến Tri An tạm biệt Giang Cẩn Diên, nhìn về phía Giang Tịnh Du đang kéo tay mình bên này.

Yến Tri An: “…”

Cảnh hai chú cháu nhà này giận dỗi nhau sao giống như học sinh tiểu học thế nhỉ? Giang Tịnh Du bình thường rất trưởng thành, cũng rất lý trí, cảm giác mang cho người khác là bình yên và an toàn. Nhưng hôm nay, lần đầu Yến Tri An cảm thấy anh giận dỗi chiến tranh lạnh với Giang Cẩn Diên, có chút buồn cười, cũng cảm thấy rất ấu trĩ.

Cậu phì cười.

“?” Giang Tịnh Du, “Sao em lại cười?”

“Chú, sao chú dễ thương thế!” Mắt cậu cong thành vòng cung nhỏ, tỏa sáng lấp la lấp lánh. Trong long Giang Tịnh Du như có một thiên thần nhỏ cầm cung tên, bắn một phát xuyên thẳng trái tim. Tim đập bình bịch, rung động không thôi.

Khoan!

“Dễ thương???” Có chỗ nào liên quan đến anh sao?

Yến Tri An mặc kệ vẻ mặt hoang mang của anh, gật đầu: “Vâng.”


“???”

“Ông cụ Lê, cháu quay lại rồi.” Giang Tịnh Du đi đến bên cạnh ông cụ Lê, cụ vẫn ngồi ở vị trí đó đọc truyện cổ tích.

Cụ không nhìn anh mà nhìn về phía Yến Tri An, cậu chào cụ một tiếng theo Giang Tịnh du, mặc ông cụ này đánh giá mình. Cụ Lê xoa cằm hai cái, ngưng thần hai giây sau lại cười rộ lên, hô ba từ liên tục: “Tốt tốt tốt, thiếu niên anh tài, đúng là thiếu niên anh tài.”

“Đây là bạn nhỏ của cháu sao?”

Bạn nhỏ của anh.

Giang Tịnh Du gật đầu. “Em ấy là Yến Tri An.”

“Bạn nhỏ, sau này cháu sẽ là người làm nên việc lớn, mọi điều cháu muốn làm sẽ vô cùng thuận lợi.” Cụ Lê gật gù nói với Yến Tri An.

“Cháu cảm ơn ông cụ Lê ạ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui