Giang Tịnh Du từ nhỏ đã được nuôi nấng như một người thừa kế. Tuổi thơ chỉ quanh quẩn ở việc học tập và dự tiệc. Anh chưa bao giờ và không có thời gian đến những nơi như công viên vui chơi như những đứa trẻ khác. Trong mắt anh, nơi này chỉ là một dự án kiếm được lợi nhuận cao.
Khi cùng Yến Tri An bước chân vào cảnh cổng sặc sỡ này, ánh nhìn về nó dường như khác hẳn. Giống như anh đã thay đổi một bộ kính lọc màu. Từ một nơi lạnh lẽo chỉ tạo ra lợi nhuận, công viên vui chơi trở nên màu sắc hơn, vui tươi hơn.
Trong thoáng chốc nhận ra, chẳng có bộ lọc nào ở đây cả, chỉ vì nơi này có một Yến Tri An, nên nó mới trở nên có màu sắc như vậy.
Hai người kéo nhau chơi một lượt các trò chơi. Khi bước xuống tàu lượn siêu tốc, trên mặt còn vương lại sự thoải mái sảng khoái khi chơi những trò kích thích.
Yến Tri An nhìn Giang Tịnh Du say sẩm mặt mày, cậu vui thích cười lên một tiếng. Ánh mắt hai người chạm vào nhau, sau đó lại cùng nhau bật cười.
“Tâm trạng chú có tốt lên không?”
Giang Tịnh Du nhìn thẳng vào mắt bé con, gật đầu, đáp nhẹ: “Ừ.”
Vui lắm!
Mắt Yến Tri An sáng lên, cậu chắp tay ra đằng sau, sải bước đi thẳng: “Tôi cũng vậy.”
Từ sau khi sống lại, khoảnh khắc Yến Tri An cảm thấy được sự vui vẻ từ tận đáy lòng đều là ở bên cạnh người đàn ông này.
Nhìn bên ngoài anh không giống như một người sẽ đem lại ánh sáng tích cực như vậy. Anh có vẻ ngoài đẹp trai, ánh mắt sắc bén của người từng trải, và khí chất cao lãnh. Khi giao tiếp cũng không nói nhiều.
Nhưng không, khi tiếp xúc, cảm giác anh mang lại hoàn toàn trái ngược với khí chất của anh.
Trời đã sẩm tối, Yến Tri An ngồi trên xe, ánh mắt nhìn ra ngoài, nhìn mặt trời lặn sau những lùm cây. Ánh hoàng hôn đỏ cam này đối với cậu quá đỗi quen thuộc.
Nó đã từng kéo một mình bóng dáng cậu trên đường, đồng hành cùng cậu quãng đường từ trường về trọ dài 10 phút.
Khủy tay chống lên cửa xe, bàn tay đỡ lấy cằm. Yến Tri An lẩm bẩm: “Chú nè, có ai từng nói chú và Cẩn Diên rất giống nhau chưa?”
“?” Giang Tịnh Du khẽ liếc mắt nhìn cậu, dáng vẻ lười biếng dưới ánh mặt trời khiến người ta không rời nổi mắt. “Ừ.”
Có đúng duy nhất một người từng nói vậy. Đó là anh trai anh, tức là ba của Giang Cẩn Diên. Rằng Giang Cẩn Diên cứ như con ruột của anh vậy.
Mới đầu, Giang Tịnh Du nghe câu này cũng khó hiểu, ngoại hình không giống, Giang Cẩn Diên giống mẹ nhiều hơn, tính cách lại càng khác xa, hai người như hai cực thái dương vậy. Giống nhau ở đâu được cơ chứ? Nhưng rồi, nghe anh trai nói nhiều cũng quen.
Yến Tri An cũng cảm thấy anh và Giang Cẩn Diên giống nhau sao?
“Chú có biết giống ở đâu không?” Yến Tri An nhìn anh qua kính phản chiếu, mặc dù nhìn không rõ lắm.
“Ở đây.” Cậu chỉ vào vị trí trái tim của mình.
Giống nhau ở tâm hồn.
Dù là Giang Tịnh Du hay Giang Cẩn Diên thì hai người họ đều có một tâm hồn đẹp đến không tưởng. Và cả tính cách nữa, chỉ là hai người này bộc lộ theo cách khác nhau thôi. Hưm! Hoặc có lẽ, đây chỉ là cái nhìn phiến diện của cậu.
Giang Tịnh Du nghe vậy, sững ra một chút.
Ra là vậy à?!
Xe chạy đến trọ Yến Tri An thì trời đã tối đen. Cậu xuống xe, nói với anh: “Chú có muốn vào ăn tối xong rồi về không?”
“…” Lời mời này hấp dẫn quá!
Cơm Yến Tri An nấu thực sự rất ngon. Giang Tịnh Du cũng xuống xe, cùng cậu đi lên nhà.
Trọ Yến Tri An vẫn không thay đổi gì nhiều, ngoại trừ sách trên kệ nhiều hơn một ít. Căn trọ nhỏ bé, nhưng lại không hề cảm thấy chật chội, ngược lại rất là ấm cúng.
Chắc chắn người ở rất chăm chút cho mái nhà nhỏ này.
Cũng không phải lần đầu Giang Tịnh Du đi vào đây, Yến Tri An lấy cho anh một ly nước xong thì xắn tay áo vào bếp.
Giang Tịnh Du cũng không câu nệ, anh nhìn về phía kệ sách đặt sát tường. Lần trước đến, anh vẫn luôn để ý đến nó.
Kệ sách cao hai mét, rộng ba mét. Phải công nhận Yến Tri An có rất nhiều sách. Nhìn lướt qua thể loại nào cũng thấy có, thậm chí anh còn nhìn thấy một số cuốn bản đặc biệt.
Bỗng chốc, Giang Tịnh Du nhìn thấy cái gì đó, cả người anh khựng lại, ngơ ra nhìn vào vị trí trung tâm.
“???”
Truyện tranh Doraemon?
Cậu để cả bộ truyện tranh này ở vị trí trung tâm kệ sách.
Yến Tri An thích đọc sách, nhưng cậu không phải người hay đọc truyện tranh giải trí như này, cả kệ sách lớn cũng chỉ có một bộ Doraemon này.
Giang Tịnh Du đỡ trán.
Yến Tri An đi từ bếp ra, thấy anh nhìn chằm chằm vào bộ truyện tranh cậu mới mua kia. Cười cười, có hơi ngượng ngùng.
“Tôi thấy công nghệ được viết trong này hay lắm. Rất mang tính tham khảo.”
“Ừ.” Hẳn là vậy rồi.
Yến Tri An đọc được Doraemon như được mở ra một thế giới mới vậy.
“Cơm xong rồi.”
Yến Tri An vừa dứt lời, Giang Tịnh Du cũng không nán lại trước kệ sách nữa. Lấy bát, xếp đũa, rửa tay, ngồi xuống ghế, một loạt động tác không có động tác thừa nào cả.
Mi mắt Yến Tri An cong cong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...