Thiếu Gia Trong Lời Đồn
Tác giả: ánh trăng sáng vằng vặc
Chương 17. Ai gu.
___
Có vẻ như những người này nhận ra Yến Tri An, cậu hơi nghi hoặc bước vào thang máy. Cậu đứng im lặng ở một góc, nghe hai người kia trêu chọc Giang Tịnh Du.
"Ông chú, hôm nay cậu tính mời bọn tôi ăn gì nào?"
"Ông chú, tôi muốn ăn hải sản nướng."
Giờ còn chưa tối, người này đã đòi ăn, mục đích chỉ có một.
Giang Tịnh Du: "..." Nhịn!
Yến Tri An nghe từng câu "ông chú" kia đều thấy ngại ngùng. Cậu gọi người ta là chú mà. Hình như cậu gọi sai rồi sao?
Với tư cách là bạn của Giang Cẩn Diên thì cậu gọi Giang Tịnh Du cũng rất bình thường mà. Yến Tri An gãi gãi cổ, cậu lặng lẽ bước sát tường hơn một chút, tránh xa những người này một chút.
"Em trai nè, cậu ta già lắm phải không?" Đã né xa rồi, người này vẫn chĩa mũi nhọn về cậu. Yến Tri An không biết trả lời sao.
Cũng may hắn đã tự nói, còn vừa nói vừa ha ha cười. "Em cũng thấy vậy đúng không, cậu ta chẳng hay cười gì cả, ngày ngày đều trưng ra cái mặt hằm hằm, tôi nhìn thấy còn phải né xa cơ mà."
"Đoàn Thịnh!"
"Ai gu." Nhìn mặt Giang Tịnh Du, Đoàn Thịnh không nói nữa. Đùa thì được, nhưng đùa đến khi anh giận thì không được nha.
"Em đừng để ý cậu ta." Giang Tịnh Du không phải một người thật sự lạnh lùng, anh với Yến Tri An mới gặp nhau hai lần, nhưng lại nghe qua về cậu rất nhiều lần, đối với cậu cũng như Giang Cẩn Diên, như con em trong nhà.
"Ai gu, ai gu." Đoàn Thịnh cười mờ ám.
Cô gái bên cạnh sợ hắn chọc cho Giang Tịnh Du điên lên, khẽ nhéo eo hắn. Trong đầu lại nghĩ, đúng là cái đồ lành sẹo quên đau.
Đến đại sảnh, bốn người tách ra. Khi nhìn thấy Yến Tri An đi ra cùng một thang máy với Giang Tịch Du, lễ tân nhìn cậu nhiều hơn một lần. Cô lặng lẽ lấy điện thoại ra, núp sau bàn nhắn tin vào nhóm.
"Mấy má ơi." Kèm theo một tấm ảnh và không nói gì cả.
Toà nhà Big Roof này thuộc sở hữu của Giang gia, người quản lý là Giang Tịch Du, người làm trong tòa nhà này đều biết anh. Mỗi một tin tức của anh đều là tin chấn động nhân tâm.
Ở bên ngoài, Giang Tịnh Du là một người lạnh lùng, nghiêm khắc, rất yêu công việc. Bên cạnh anh chỉ có hai người bạn thân, ngoài ra chưa thấy ai có can đảm lại gần anh cả. Năm nay anh 28 tuổi, là một lãnh đạo trẻ tuổi, đẹp trai, độc thân, có năng lực, tính cách lại lạnh lùng, đối với những cô gái trẻ mà nói là một đối tượng ảo tưởng lý tưởng. Tổng tài lạnh lùng bá đạo và cô vợ nhỏ gì gì đó đó.
Một bức hình chụp xa lặng lẽ khuấy đảo group chat, nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến những người trong đó cả.
Yến Tri An bắt taxi về nhà trọ. Cậu mở thùng giấy mà Trần Thế Dương gửi mình vào hôm qua. Bên trong có hai máy hút bụi mini, trên thị trường cũng có máy hút bụi mini, nhưng hai cái này của cậu không giống trên thị trường. Cái máy này nhìn nhỏ hơn một chút, trên lưng nó còn có một màn hình cảm ứng để chọn chức năng các kiểu.
Cậu để một cái ra, cho nó chạy thử trong nhà. Còn lại một cái, cậu dùng tua vít mở nó ra, nhìn những vi mạch của nó, xong lắp lại, ấn ấn vào cái lên màn hình cảm ứng.
Sau đó, Yến Tri An đi đến bàn học trong phòng ngủ, mở máy tính ra bắt đầu viết báo cáo gửi cho Trần Thế Dương
Khi làm xong hết mọi việc cũng đã tối, Yến Tri An nhìn giờ, gần 10 giờ tối. Cậu ăn qua loa bữa tối rồi chuẩn bị đi ngủ.
Ở nơi khác, sau khi dùng bữa với những người bạn, Đoàn Thịnh và người phụ nữ đi chơi tăng hai. Giang Tịnh Du rất ít khi đến quán bar nên hai người kia cũng chẳng rủ.
"Quả nhiên là đứa nhỏ kia rất thú vị mà." Đoàn Thịnh cụng ly cùng người còn lại. Hai người nháy mắt nhìn nhau cười. "Đúng kiểu người mà Tịch Du sẽ thích."
Người phụ nữ tên là Kiều Ly, cô cười nói, "Tịch Du sẽ lại lôi cậu đến võ đường đấy."
"Haiz, nhìn cậu ta côi cút, tôi cũng không nỡ." Đoàn Thịnh nhấp một ngụm rượu đắng, chậc chậc hai tiếng lại nói: "Tính tạo cơ hội cho họ gặp nhau, ai dè lại quen biết nhau."
Đoàn Thịnh chính là người đã chụp ảnh ở bữa tiệc Cố gia. Sau đó hắn gửi cho Giang Tịch Du, nói đủ thứ trên đời, chẳng hiểu sao lại bị anh block, sau đó gặp lại thì bị kéo đến võ đường, hắn bị Giang Tịnh Du đánh đến bầm dập.
Đoàn Thịnh nghĩ đến chuyện đó, cười he he đến mất nhân tính. Kiều Ly nhìn nụ cười đó, đưa tay lên bộp hắn một cái.
"Kiều Ly, đánh nhẹ thôi, mặt tôi đáng giá lắm đó!" Hắn che lại gương mặt bị đánh, nham hiểm nhìn Kiều Ly.
"Vậy có đi không?" Mỗi lần cô đánh hắn như này giống như một ám hiệu. Hắn lại cười he he mất nhân tính, kéo tay Kiều Ly đến khách sạn đối diện.
___
Chủ nhật, Yến Tri An vẫn dậy sớm. Hôm nay, cậu đã thực hiện được kế hoạch chạy bộ buổi sáng mà hôm qua lỡ dở. Ngồi ven đường ăn sáng. Không khí buổi sáng trong lành, khiến cả người cậu thư thái.
Sau bữa sáng, Yến Tri An quyết định ở nhà. Cậu cần chuẩn bị một số tài liệu và hồ sơ, Yến Tri An muốn sử dụng phòng nghiên cứu công nghệ ở trường, nơi đó có đầy đủ điều kiện hơn.
Công đoạn chuẩn bị nộp đơn xin mất ít nhất là ba ngày, chờ xét duyệt thêm ba ngày nữa. Vậy là phải gần một tuần Yến Tri An mới có thể làm công việc nghiên cứu về ứng dụng thông minh của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...