Hôm sau, Bạch Thù dậy sớm để chuẩn bị.
Mọi người cũng rất hưng phấn, nói rằng muốn tiễn Bạch Thù đi phỏng vấn,
thậm chí các cô ấy có tiết lên lớp nhưng cũng không thèm đi.
Các
cô ấy bắt đầu chuẩn bị cho Bạch Thù, bởi vì đều là sinh viên hệ truyền
thông, vấn đề về quần áo là không thể qua loa, nhất là Tiểu Mật, chỉ vì
muốn học trang điểm mà chạy đi làm tạp vụ ở của hàng chụp ảnh suốt 3
tháng trời.
Nửa giờ trôi qua, khâu chuẩn bị của Bạch Thù hoàn tất.
Tiểu Mật thở dài, “Aiz…mỹ nhẫn vẫn hoàn mỹ nhân, mặt mộc đã muốn khiến cho người ta hít thở không thông, trang điểm xong lại…”
“Được được…cũng không thay đổi bao nhiêu.” Bạch Thù nhìn vào gương, cười nhẹ
một cái, sóng mắt vừa chuyển, tỏa sáng cả một góc phòng.
“Đi thôi.”
Đến khách sạn Hoàng Mã, bốn người cảm thấy máy sưởi phả vào mặt, vù vù, nếu được ngủ bên trong nơi ấm áp như thế này thì tốt biết bao?
Bốn vị mỹ nhân vừa đặt chân vào, nháy mắt đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Lại nói tiếp, đám bạn cùng phòng của Bạch Thù đều là mỹ nhân, chẳng qua là
hào quang của Bạch Thù rất mạnh, cho nên các cô ấy thường bị lu mờ.
Giống như A La, thuộc loại mỹ nhân thanh thuần, hé ra khuôn mặt trái xoan cổ
điển, đôi mắt hạnh ngập nước, môi trái tim, da dẻ hồng hào.
Còn
Tiểu Mật, cảm giác đầu tiên cô gây cho người đối diện là kiểu mỹ nhân
mảnh mai nhu nhược, có thể làm dậy lên ý muốn bảo hộ của vô số đàn ông.
Còn về Mã Thiến Thiến, dáng người rất cao, so với Bạch Thù còn cao hơn ba,
bốn centimet, bộ dạng thời thượng, cằm nhọn, mắt to, môi không dày không mỏng, là mỹ nhân hiện đại tiêu chuẩn. Ngũ quan của cô ấy rất khác biệt, có cảm giác giống con lai, cho nên cô ấy tùy tiện mặc bộ quần áo nào
cũng tạo nên vẻ khác biệt.
Các cô đã quen với những ánh mắt như
vậy, dù sao trong tương lai muốn tranh chén cơm trong vòng giải trí này, nếu còn không quen ánh mắt như thế không bằng về nhà làm ruộng cho rãnh nợ.
Vừa vào đến khách sạn Hoàng Mã là có một tấm áp phích thật
lớn, trên đó là khuôn mặt Hoàng Hào cười xáng lạn, mỗi tay ôm một cô
gái, nhưng trên khuôn mặt cô gái đó lại là một lỗ trống, bên cạnh cũng
là vài tấm áp phích hình người có lỗ trống trên khuôn mặt. Bên dưới viết mấy chữ: Casting nữ chính “Câu lạc bộ tình yêu”: sảnh lầu ba; Casting
nam phụ: sảnh lầu bốn; Casting nữ phụ: sảnh lầu bốn.
“Bạch Thù, giáo sư gọi cho cậu, cô ấy chắc là bảo cậu đi phỏng vấn ở lầu ba?” Tiểu Mã hỏi.
Bạch Thù gật đầu, “Đúng vậy, cô ấy bảo tớ đi lầu ba phỏng vấn.”
“Lầu ba không phải là địa điểm phỏng vấn vai nữ chính ngu ngốc đó sao? Nếu không thì cậu gọi lại hỏi thử lần nữa?”
“Ai ôi…còn hỏi làm gì nữa, lầu ba, lên lầu ba ngay! Dú sao buổi phỏng vấn
nữ chính đã bắt đầu, làm sao Bạch Thù lại không đi tranh vai nữ chính cơ chứ?” A La mở miệng.
“Đúng vậy.” Tiểu Mật gật gù.
“Không phải đã nói nữ chính là Lí Anh sao?” Tiểu Mã nhìn đám chị em.
“Cũng không biết, trong trường đồn rằng, nghe nói kim chủ của cô ta có rất nhiều tiền…” Tiễu Mã cũng nghi hoặc.
“Có khi nào kim chủ của cô ta dùng tiền để tạo cơ hội cho cô ta?” A L amoojt câu nói toạc ra.
“Đây là chân tướng.” Tiểu Mã gật đầu.
“Một like!” Tiểu Mật gật dầu.
Bạch Thù 囧, “Chúng ta đi thôi.”
“Aiz…Bạch Thù không có kim chủ tạo cơ hội như Lí Anh, cô ta mà biết được còn không tức chết à?”
“Ban ngày không thể nói người, buổi tối không nên nhắc quỷ” quả là danh ngôn được lưu truyền qua ngàn đời, Tiểu Mật vừa nói xong, liền thấy Lí Anh
mặt tái xanh đứng phía sau các cô.
A La là người đầu tiên phát hiện, kéo kéo Tiểu Mật cùng Tiểu Mã.
“Các cô ở trong đây làm gì?” Lí Anh mang theo khẩu khí không tốt nói.
“Cô có thể tới đây tham gia phỏng vấn, chúng tôi thig không thể sao?” Tiểu
Mã nhàn nhã mở miệng, “Lí giáo sư, ừm…là chủ nhiệm hệ biểu diễn của cô
gọi điện thoại đến bảo Bạch Thù của bọn tôi đến đây tranh vai nữ chính
nha.”
Mặt Lí Anh nháy mắt cứng lại, rồi nhìn Bạch Thù hồi lâu,
“Nữ chính chỉ có thể là tôi!” Nói xong, thở phì phò đẩy Bạch Thù ra, đi
thẳng lên lầu.
Bạch Thù lau cánh tay của mình, hồi lâu sau, “Con bà nó!”
Bạch Thù kéo kéo tay áo Bạch Thù, “Chú ý hình tượng, ở đây không phải trong phòng ngủ đâu.”
Đến lầu ba, Bạch Thù vừa muốn đi vào, liền nhìn thấy người cô không nghĩ đến lại đứng ở cửa bên kia – Lí Tô Mặc.
Giờ phút này, hắn đang đáng bên kia nghe thư ký nam báo cáo, biểu cảm trên khuôn mặt rất chuyên chú.
Thật ra Lí Anh đi lên trước các cô ánh mắt vẫn còn đang nhìn thẳng, đứng yên không nhúc nhích.
Lí Tô Mặc đột nhiên ngẩn đầu, con ngươi trong treo liền bắt gặp bóng dáng Bạch Thù.
Bạch quay đầu đi vờ như không thấy, chợt nghe mấy người bên cạnh kích động,
“Bạch Thù, Bạch Thù, đánh tớ một cái, người kia hình như là Lí Tô Mặc!”
“Đúng vậy đúng vậy, tớ không nằm mơ đúng không, đi đến đây lại có thể thấy tình nhân trong mộng của tớ!”
“Anh ấy chính là Lí Tô Mặc, ông trời ạ, người thật so với trên TV còn đẹp trai hơn, tớ muốn ngất, thật đẹp trai.”
Đại khái là Lí Tô Mặc cùng thư ký nói chuyện xong, liền bước tới thang máy.
“Ôi…anh ấy đi rồi, ông trời ơi, ngay cả dáng người của anh ấy cũng khiến cho người ta mất hồn.”
Bạch Thù không ngừng rớt mồ hôi, “Chúng ta có cần đi phỏng vấn nữa hay không?”
“Đi! Hôm nay ra đường là quyết định chính xác, vậy mà lại có thể thấy được Lí Tô Mặc, thật sự là hạn phúc quá đi!”
Vào địa điểm phỏng vấn, chỉ thấy hơn mười cô nàng nữ sinh xinh đẹp đang
ngồi chờ đợi, trong đó có hai người là nữ diễn viên thần tượng – Hoàng
Toa Toa cùng Tiết Hiểu Manh. Hai người đó ngồi ở hai đầu, vẻ mặt nghiêm
túc. Vẫn có một số bài báo nói các cô ấy bất hòa, tuy rằng hai người đều phủ nhận, nhưng mà với tình huống trước mặt mà nói, có vẻ là sự thật.
Vây quanh các cô ấy là không ít trợ lí, bưng trà đưa nước không náo loạn,
cũng có không ít các cô gái chạy đến muốn xin chữ ký. Làm cả hai người
đều hất mũi lên trời.
Hơn mười người ở đây, cũng có không ít
người từng diễn vài vai nhỏ, tuy rằng không bằng hai vị nổi tiếng kia,
nhưng cũng được xem là gương mặt quen thuộc.
Trong đó có một vị
mỹ nữ có vẻ chân thành đi tới trước mặt đám Bạch Thù, ánh mắt gắt gao
nhìn chằm chằm Bạch Thù, “Các cô thật lạ mặt, đều là người mới sao?”
Tiểu Mã chỉ chỉ Bạch Thù, “Chúng tôi chỉ là nhân vật phụ, tiễn cô ấy đến đây.”
“Tôi bảo sao, làm sao mà người xinh đẹp như vậy lại chưa từng thấy qua. Haha…”
“Cô mau trở về vị trí đi, cũng sắp đến lượt cô rồi.” Tiểu Mật tốt bụng nhắc nhở.
Thân hình gười đẹp kia hơi cứng lại, “Haha…tên tôi là Thục Thiên Tinh, chúng ta cùng nhau kết bạn, trong vòng giải trí có nhiều bạn cũng tốt.”
“Bạch Thù.” Bạch Thù gật đầu với cô ấy.
Chính vào lúc này, Bạch Thù cảm thấy phía sau ồn ào một trận, xoay người nhìn lại mới phát hiện Lí Tô Mặc vừa mới đi vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...