Thiếu Gia Phúc Hắc Săn Vợ Yêu

"Thật hay giả?"

“Đương nhiên là thật! Nói là tổ chức tiệc chia tay, thật ra là đài truyền hình vì muốn cảm ơn Lí Tô Mặc nên mới tổ chức.”

“Khó trách Phương tỷ nói loại vinh quang này không đến thực tập sinh như chúng ta hưởng đâu.” Tiểu Bối than thở.

“Hừ…khó trách Vương Hà ăn mặc phong tao như vậy, hóa ra là nhận được tin tức nội bộ! Sớm biết tôi cũng đã mặc lễ phục, thật đáng ghét!” Một thực tập sinh khác phản ứng.

Chỉ có Bạch Thù lúc này đầu đầy hắc tuyến!

Nha…chơi cô một vố còn dám xuất hiện trước mặt cô, Lí Tô Mặc, anh được lắm!

Sau đó, trên các tầng của đài truyền hình, các đàn anh đàn chị một đường chạy đến, cũng giống như Vương Hà, một đám người dẫn chương trình trang điểm lộng lẫy, sau đó tề tụ một chỗ huyên thuyên.

Các cô gái không biết có phải tin tưởng câu nói “Đối với vợ tương lai tôi không có yêu cầu gì, chỉ cần tôi thích” của Lí Tô Mặc hay không, bởi vì nhìn ai cũng giống như đang tham gia tuyển vợ.

Nếu bọn họ tin thật, Bạch Thù thực bi ai thay bọn họ. Dù sao sống lâu như vậy, ngay cả thật giả trong lời đám thương nhân cũng không phân biệt rõ, như vậy thật sự rất đáng thương.

“Aiz…rõ ràng chúng ta mới là nhân vật chính, trong chớp mắt, so với vật hi sinh cũng không khác gì mấy.” Tiểu Bối nhìn xung quanh, cảm khái nói.


“Đúng vậy, mọi người xem chúng ta, ăn mặc giống như đám bán hàng.”

Trong lúc mọi người đang lôi kéo nhau, bên kia phòng, Vương Hà mang một ánh mắt dào dạt đắc ý.

Sau đó mọi người hiểu được, cô ta hóa ra là muốn xem các cô bị chê cười, nhưng may là chê cười đâu chưa thấy, chỉ thấy cô ta bị các cô chọc giận đến phát điên!

Không mất bao lâu, phía trước một trận náo nhiệt, hóa ra là Lí Tô Mặc đến.

Chỉ thấy Vương Hà nhiệt tình nghênh đón, chẳng qua bị người của đài truyền hình đẩy dạt ra bên ngoài, mọi người cảm thấy so với xung quanh, Vương Hà tựa như một ngoại nhân đang nhảy nhót.

“Aiz…tôi cuối cùng cũng có thể nhìn thấy được tình nhân trong mộng.” Hai mắt Tiểu Bối đầy sao, hai tay chắp trước ngực, kích động nói.

“Đúng vậy, Lí Tô Mặc thật đẹp trai, có tiền có quyền có năng lực, quan trọng nhất còn tuổi trẻ độc thân! Tương lai người nào có thể gả trở thành người phụ nữ của anh ta cũng thật có phúc!”

“Hôm nay chúng ta mặc như thế này, anh ta có thể hay không sinh ra ấn tượng không tốt đối với chúng ta?”

“Sẽ không, vì có nhiều người mặc cẩm sam hoa phục như vậy, cho nên mới có thể phụ trợ cho chúng ta, nói không chừng anh ta sẽ cảm thấy chúng ta giản dị tự nhiên, đối với chúng ta ấn tượng vô cùng tốt, sau đó một trong số những người chúng ta, không chừng một bước lên cao…” Người tự tin thực ngày càng nhiều.

Trong lòng Bạch Thù đối với một đám não tàn này thật không biết nói gì, chỉ nói: “Phúc con khỉ, là xui tám đời mới đúng đi!”


Nghĩ đến Lí Tô Mặc hại cô mất mặt trước người dân cả nước, Bạch Thù liền cảm thấy giận sôi.

“Bạch Thù, chị sao có thể nói như vậy!” Tiểu Bối chính nghĩa nói.

Bạch Thù không muốn cùng đám ánh mắt chỉ toàn hình trái tim này nói thêm điều gì, vừa đúng, điện thoại cô vang lên, nháy mắt có mấy đạo ánh mắt khinh bỉ phóng tới.

Vì thế Bạch Thù đi đến một góc vắng vẻ tiếp điện thoại, liền nghe thấy âm thanh dễ nghe của Kỳ Liên cách một cái đi động truyền tới, “Tiệc chia tay bắt đầu rồi sao?”

“Hừ…vẫn chưa, thật là đói bụng.”

“A…thì ra đài truyền các em đáng giận như vậy, đã bảy giờ còn không cho các em ăn cơm. Ừm…lần sau đi Cục Văn Nghệ kiện bọn họ.”

“Haha…” Kỳ Liên nói một chút liền chọc cười Bạch Thù, “Kỳ Liên, có phải anh đang ăn hay không?”

“A? Sao em biết?”

“Đương nhiên, tôi ngửi thấy được.”

“Ồ…mũi bạn gái tôi thật thính, cách ngàn dặm vẫn ngửi thấy được.”


Cách ngàn dặm vẫn ngửi thấy được? Cậu bé, nhất định thầy giáo ngữ văn lúc trước của cậu cũng bị cậu làm cho tức chết.

Cứ như vậy trò chuyện anh một câu tôi một câu, thời gian cũng trôi qua mau, rất nhanh đã khai tiệc. Tiểu Bối ở bên kia kêu Bạch Thù, Bạch Thù nói với Kỳ Liên hẹn gặp lại, cúp máy trở về bàn thực tập sinh.

Đến thời gian khai tiệc, giám đốc đài truyền hình được MC mời nói vài câu, tất nhiên là không ngoài những lời khẳng định thực lực thực tập sinh bọn họ, cùng với kỳ vọng vào bọn họ ở tương lai, đương nhiên, quan trọng nhất là cảm ơn Lí Tô Mặc. Nói cả buổi trời, nói mênh mông bát ngát, nói đến nước miếng văng tứ tung.

Có quan trọng không? Không phải chỉ là một kẻ bóc lột theo chủ nghĩa tư bản, thêm vào đó lại là một cậu ấm? Nhìn bộ dáng khúm núm nịnh bợ của giám đốc đài truyền hình, cơn tức của Bạch Thù liền tang vọt!

Lại liếc mắt nhìn Lí Tô mặc một cái, vẫn là cái bộ dạng không quan tâm ấy, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh.

“Aiz…đúng là Lí Tô Mặc, ngay đến giám đốc đài truyền hình cũng kích động như vậy, nói năng lộng xộn. Tôi không thể phỏng vấn anh ta thật sự là rất tiếc! Chỉ tiện nghi cho cô thôi Bạch Thù!” Vương Lâm nói xong, ai oán nhìn thoáng qua Bạch Thù.

Bạch Thù 囧, thật muốn nói tục một tiếng. Cô xui tám đời mới bất hạnh phải đi phỏng vấn Lí Tô Mặc!

Giám đốc cuối cùng cũng nói xong những lời vô nghĩa, đám người Bạch Thù cứ nghĩ ông ta sẽ vung tay lên nói một câu cho bọn họ ăn cơm, kết quả ông ta chỉ cười hớ hớ nói: “Mọi người hãy nhiệt liệt hoan nghênh ngài Lí Tô Mặc đến phát biểu vài lời.”

Mọi người trầm mặc, trong lòng không khỏi mắng chửi: Phát biểu cái đầu ông, bây giờ đã tám giờ rồi! Ông còn không muốn cho người ta ăn cơm?!

Lí Tô Mặc đứng dậy, mỉm cười với mọi người, ánh mắt mang theo cút ngạo mạng, “Những lời tôi muốn nói giám đốc của mọi người đã nói hết rồi, mọi người bắt đầu dùng bữa đi.”

Mọi người lại tiếp tục trầm mặc, sau đó có tiếng cười phát ra.


“Anh ta thật sự rất đáng yêu!” Ánh mắt Tiểu Bối toàn là trái tim, “Đáng yêu chết tôi rồi!”

Bạch Thù khinh bỉ nhìn một cái, sau đó rất nhanh cầm lấy đũa, bắt đầu ăn.

Đỉnh điểm của bữa ăn nhất định là mời rượu, không bao lâu sau, có kẻ to gan chạy đến chỗ Lí Tô Mặc mời rượu hắn. Sau đó, một đám người kéo nhau như nước lũ mà lên.

Bạch Thù thấy vậy, trong lòng vui tươi hớn hở, có chút ác độc nghĩ, tốt nhất là mỗi người đều mời hắn một ly, sau đó hắn đều uống hết, uống cho chết hắn luôn.

“Bọn họ làm cái gì vậy chứ!” Tiểu Bối phẫn nộ nhìn đám người đông nghẹt kia, “Nhiều người mời rượu như vậy là muốn hại chết Lí công tử của chúng ta hay sao?”

Mọi người ùa lên, trong nháy mắt tình hình không khống chê được, giám đốc đài truyền hình đen mặt lên tiếng, “Mọi người về vị trí ngồi, muốn mời rượu, có ý là tốt rồi.”

Vì thế mọi người giải tán, mặt xám xịt đi về chỗ.

Bạch Thù cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng mà dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, đài truyền hình thiên tân vạn khổ mới mời được vị Phật gia này đến, lỡ như hắn uống nhiều rượu quá mà xảy ra chuyện gì, không chừng Lí Chính đại tướng quân kia trực tiếp phóng hỏa giết cả đài truyền hình.

Bạch Thù thoáng thất vọng giương mắt nhìn Lí Tô Mặc, đúng lúc Lí Tô Mặc cũng nhìn Bạch Thù, lập tức gợi lên khóe môi, bên trong con ngươi trong trẻo như nước mang theo một tia trêu tức!

Lửa giận trong lòng Bạch Thù nháy mắt tăng vọt! Nhìn hắn như vậy, không cần nói cũng biết, tiết mục lần trước nhất định là hắn giở trò quỷ! Vì thế Bạch Thù một hồi trừng một hồi liếc hắn một cái, Lí Tô Mặc tiếp tục cười nhìn cô, hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện, sau đó cúi đầu làm ra vẻ không có việc gì cùng trợ lý bên cạnh nói chuyện.

Nhìn bộ dáng bình thản của Lí Tô Mặc từ dầu tới cuối, Bạch Thù không thể bình tĩnh nổi! Sau khi trừng mắt thêm vài cái chỉ có thể cúi đầu tiếp tục dùng bữa.

Mà lúc này, Lí Tô Mặc ngẩng đầu, nhìn bóng dáng cúi đầu của Bạch Thù, khóe miệng hơi hơi gợi lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui