- Không nói được lý lẽ nên muốn ra tay phải không? Tôi cho anh biết, đây là Paris, không phải là nơi tới làm loạn để một con sâu làm rầu nồi canh. Anh có tin tôi sẽ lập tức báo cảnh sát nước Pháp tới cho cái tên mãng phu nhà anh biết hậu quả của việc làm xằng bậy không!
Tiểu Bảo ỷ có Thường Nhạc ở đây, không chút sợ hãi khoa chân múa tay nói.
Thường Nhạc vẫn mỉm cười, ánh mắt đảo sang người đàn ông bên cạnh. Dường như không hề bị ảnh hưởng bởi khí tức lạnh băng của y.
Người trẻ tuổi híp mắt, trong mắt lóe lên sự nguy hiểm, vừa muốn mở miệng lại bị một bàn tay dài nhỏ, trắng nõn giữ lại.
- Thôi đi Rossini, con bé nói đúng. Đây là chốn phồn hoa, không nên gây thêm phiền toái nữa.
Cô gái tên Mary nhẹ nhàng nói.
Sau đó quay đầu nhìn Thường Nhạc, hít sâu một hơi, dường như đang cố đè nén bản thân, dịu dàng nói:
- Anh có điều kiện gì có thể nói ra. Tôi thật sự rất cần chỗ nhân sâm ngàn năm này nên…
Thường Nhạc ngắt lời cô:
- Nên muốn tôi nhường cho cô phải không?
Mary ra sức gật đầu.
- Uhm, thật ra tất cả mọi người đều biết tôi là người thấu tình đạt lý nhất, yêu cầu của cô cũng không coi là quá mức, tôi có thể đáp ứng cô, có điều tôi có một điều kiện nho nhỏ.
Nói tới đây trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười không có chút ý tốt nào.
- Điều kiện gì? Chỉ cần không quá khó thì tôi đều có thể làm được!
Dường như cô thật sự rất cần chỗ nhân sâm ngàn năm này mà vội vã đáp ứng.
- Rất đơn giản, chỉ cần cô theo tôi một buổi tối thôi.
Thường Nhạc đưa ngón trỏ ra, quơ quơ trước mặt.
- To gan!
Người trẻ tuổi tên Rossini kia quát lên một tiếng chói tai. Thanh kiếm bên hông hiện ra như chớp trong bàn tay y. Nếu không phải Mary nhanh mắt kéo y lại, chỉ sợ một kiếm này đã đâm vào cổ họng của Thường Nhạc.
- Đừng, Rossini!
Mary tuy cũng rất tức giận nhưng cô vẫn có thể nhịn được, gắt gao kéo tay Rossini lại, quay đầu lạnh lùng nói với Thường Nhạc:
- Nếu anh không muốn nhường nhân sâm ngàn năm thì cứ nói thẳng ra, hà tất phải làm nhục người khác?
Khóe miệng Thường Nhạc giật giật, không chút để ý nói:
- Tôi làm nhục cô? Nếu không phải cô câu dẫn tôi, thiếu gia bản tính thuần lương như tôi sao có thể ra điều kiện như thế?
- Rõ ràng là cô câu dẫn lão đại nhà chúng tôi, còn giả bộ đoan trang cái gì, còn dám dung túng thủ hạ hành hung. Các người thật sự là cả gan làm loạn, có phải chán sống rồi không!
Khuôn mặt Vũ Dực cứng lại, vẻ mặt đầy căm tức.
Tiểu Bảo và Linh Nhi ở bên cạnh cũng cáo mượn oai hùm gật đầu.
Mary nóng nảy giận dữ nói:
- Cô…. Cô nói bậy! Tôi câu… câu dẫn anh ta khi nào?
Cái từ câu dẫn này nói ra từ miệng một cô gái trẻ tuổi dường như vẫn có chút khó khăn cũng không kì lạ. Mary phẫn nộ vì lời nói của Thường Nhạc rõ ràng là biến cô thành loại dâm phụ ai cũng có thể làm chồng. Nhưng cô không ngờ nếu ngay từ đầu cô không dùng chiêu quyến rũ này với Thường Nhạc, thì sao có thể chịu nhục nhã này?
Rossini xanh mặt, cánh tay khẽ động, thoát khỏi tay của Mary, quát lên một tiếng, trường kiếm trong tay y như rắn độc thè lưỡi đâm về phía cổ họng của Thường Nhạc!
- Ôi có người dám hành hung giữa đường!
Thường Nhạc “kinh hoàng” lùi về phía sau, bước chân lảo đảo một chút, tránh được một kiếm trí mạng.
Người vây xem bốn phía nhìn thấy cảnh tượng này đều lùi về phía sau, sợ không cẩn thận sẽ liên lụy đến bản thân. Có người nhanh trí nhanh chóng xoay người chạy xuyên qua đám người, lao về phía Cục cảnh sát để báo tin.
- Rossini!
Mary hét lên một tiếng, đôi mắt giận dữ trừng mắt nhìn Rossini đang muốn tiếp tục đâm kiếm.
- Tiểu thư Mary, hắn… Tôi…
Người trẻ tuổi tướng mạo lạnh lùng dường như không giỏi ăn nói, nóng vội tới mức không nói thành lời. Có điều y vẫn thu kiếm, không tiếp tục tấn công nữa.
- Lão đại, anh không sao chứ?
Tiểu Bảo khẩn trương níu lấy Thường Nhạc, sắc mặt rất phối hợp, lộ ra vẻ thân thiết.
- Không sao, không sao.
Thường Nhạc khôi phục sắc mặt, khoát tay nói.
- Bất kể nói thế nào đây là chốn giao thương phồn hoa, không cần thiết, cũng không nên làm hắn bị thương. Nếu anh thật sự làm hắn bị thương, đó là phạm pháp!
Mary nhẫn nại khuyên giải.
- Thôi được, nể mặt tiểu thư Mary, tôi tạm tha cho hắn!
Rossini phẫn nộ cất kiếm vào vỏ, khinh thường liếc mắt nhìn Thường Nhạc một cái.
Thường Nhạc vừa nghe thấy vậy, sắc mặt đột biến, không đợi hắn hé răng, Tiểu Bảo đã chống lưng kêu lên:
- Nhóc kia, anh nói cái gì? Tha cho lão đại của chúng tôi? Anh cũng không hỏi xem trong thiên hạ này có ai không biết sự lợi hại của lão đại nhà chúng tôi. Nếu không phải ở đây còn có vị tiểu thư xinh đẹp kia và lời nói có phong độ thân sĩ của anh, thì đã sớm đánh cho anh răng rơi đầy đất rồi.
- Đúng vậy.
- Khách khí với gã, gã lại cho là phúc khí!
- Đừng nói chuyện tình cảm nữa, phải dạy cho cái tên ngoại quốc thô lỗ này một bài học!
Cái người Pháp sùng bái chính là sự lãng mạn, đương nhiên càng thích xem náo nhiệt. Từng người kêu gào, trong đó hăng hái nhất là một tên vô cùng gầy yếu.
Đoán chừng tên kia không thể đánh nhau, nhưng xem người khác đánh nhau lại là một loại hưởng thụ.
Rossini ngẩn người, dùng ánh mắt hoài nghi liếc mắt đánh giá Thường Nhạc một cái, lập tức hừ lạnh nói:
- Hừ, chỉ bằng một tên tiểu lưu manh như hắn?
Dứt lời y thò tay lôi ra một tấm thẻ, rõ ràng là ấn hiệu của một giáo hội, bên trên còn hiện lên một đôi trường kiếm giao nhau.
- Kỵ sĩ Giáo hội
Có một tên có chút hiểu biết trong nháy mắt liền hiểu ra. Bọn họ hít khí lạnh, cái tên lúc trước lớn tiếng kêu gào cũng im dần, có người nhát gan thì đã bắt đầu lặng lẽ lui về phía sau.
Giáo hội ở Châu Âu, một nơi cổ xưa tương đương với sự thần bí. Trong đó Giáo hội Kỵ sĩ càng trở nên đặc biệt.
Thường Nhạc thấy người ủng hộ mình dường như muốn đổi chiều cũng không lo lắng, cười hì hì, nhẹ giọng đúng kiểu Rossini nói:
- Tôi không miễn cưỡng anh phải tin. Có điều nếu anh thật sự muốn chứng minh, bản thiếu gia có thể cho anh một cơ hội. Chúng ta tìm một chỗ so tài một chút, để cái tên ngoại quốc quê mùa nhà anh mở mang kiến thức, xem bổn thiếu rốt cuộc lợi hại như thế nào!
Là cao thủ trong giáo hội làm sao Rossini có thể mất mặt trước mặt công chúng như vậy. Đây đã không còn chỉ là vấn đề vinh nhục cá nhân mà còn là danh dự ngàn năm của giáo hội.
Vì vậy phản ứng đầu tiên của Rossini chính là rút bảo kiếm ra một lần nữa, đặt ngang trước ngực, thần sắc cực kỳ nghiêm túc nói:
- Được. Rossini tôi lấy danh nghĩa Kỵ sĩ Giáo hội chấp nhận khiêu chiến của anh.
Lần này Mary không hề ngăn cản. Dù sao Rossini lấy danh nghĩa Kỵ sĩ Giáo hội chấp nhận khiêu chiến.
Đương nhiên trên mặt Thường Nhạc cũng lộ ra ý cười tà ác nói:
- Nếu chỉ đánh nhau thì có ý nghĩa gì.
- Lời này của anh là có ý gì?
Đồng tử Rossini co rút lại, chằm chằm nhìn Thường Nhạc.
Thường Nhạc khẽ trừng mắt, nghiêm túc nói:
- Chúng ta dùng võ để đánh cược một chút thì sao?
- Ủng hộ đánh cược một trận.
Tiểu Bảo nghe được câu nói kia của Thường Nhạc, thần sắc giống như đã biết được hỉ sự trên trời vậy. Bàn tay nhỏ vung lên, hưng phấn kêu lên.
- Đúng, ủng hộ đánh cược một trận.
Vũ Dực từ sau khi tới thế giới này, cô liền thấy ánh mặt trời là khí trời rạng rỡ, là con người xinh đẹp, đều là những trò đánh cược vui, khiến cô hưng phấn.
Vũ Dực vừa nói Linh Nhi cũng theo cô kêu lên. Hai cô bé này ở bên cạnh vừa kêu lên thì đám người vây quanh xem cũng kêu lên.
Đám người kia đều chỉ là e thiên hạ chưa đủ loạn.
- Đánh cược cái gì?
Ánh mắt Rossini chằm chằm nhìn Thường Nhạc, lạnh lùng hỏi.
- Cược người.
Thường Nhạc thản nhiên cười, chậm rãi phun ra hai từ.
- Cược người?
Đồng tử Rossini co rút lại. Những người vây xem ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Quả thật thời đại này cái gì cũng đã từng đánh cược, nhưng đây lại cược người.
Thần sắc Rossini không ngừng biến hóa. Trên người Thường Nhạc không có khí tức của kẻ mạnh, nhiều nhất cũng chỉ là công phu mèo quào mà thôi. Nghĩ tới đây, Rossini dứt khoát nói:
- Được, tôi đánh cược với anh một lần. Nếu tôi thua, cả người tôi sẽ là của anh.
- Ha ha.
Thường Nhạc thiếu chút nữa bị Rossini dọa cho nhảy dựng lên, thần sắc cổ quái nhìn Rossini nói:
- Ông anh có lầm hay không? Tôi cần một đại lão gia như ông anh làm cái gì?
- Vậy ý anh là?
Ánh mắt Rossini chợt lóe sáng, y lập tức nghĩ tới Mary. Phải biết thân phận của Mary cũng không hề tầm thường. Nếu Mary xảy ra chuyện gì, cho dù là mười người như y cũng không thể bồi thường nổi.
- Nếu Kỵ sĩ Giáo hội không có can đảm và khí phách này thì thôi đi.
Thường Nhạc tiếc nuối lắc đầu, ánh mắt bất giác lại nhìn sang Mary.
- Được, nếu anh có thể đánh bại Rossini, tôi sẽ đi theo anh.
Khi Rossini còn đang do dự, Mary khẽ mở chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn, thản nhiên nói.
Thường Nhạc nghe thấy những lời này, ánh mắt ngời sáng, trong lòng âm thầm nói:
- Cái mình đang chờ đúng là câu nói này.
- Vậy người anh cược là ai?
Rossini chuyển sự chú ý lên người Thường Nhạc, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng.
Rõ ràng không phải bất cứ ai cũng có thể sánh được với Mary.
- Tôi, tôi sẽ tiền cược của đại ca.
Tiểu Bảo hưng phấn giơ tay lên, cô căn bản không coi mình là một chuyện.
- Cô? Một bé gái ngang với tiểu thư Mary?
Trên mặt Rossini lộ ra nụ cười châm chọc.
- Thêm cả hai chúng tôi nữa.
Linh Nhi và Vũ Dực đồng thời hô lên.
Một công chúa nơi đáy biển thế giới, một con gái bảo bối của đệ nhất cao thủ Trung Quốc, một lại là quận chúa bảo bối của Thánh điện Hắc Ám. Bất cứ ai ở bên ngoài đều vô cùng nổi tiếng. Bây giờ cả ba bảo bối để đổi lấy một Mary, hơn nữa nhìn tư thế kia dường như ba người đổi lấy một mình người ta, sao có thể không vui.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...