Ngữ khí của Thường Nhạc rất bình thường nhưng nghe lại như thể là bạn cũ lâu không gặp, đặc biệt là lúc nói chuyện ánh mắt lại rất chân thành.
Lam Tử thật không ngờ cái tên Thường Nhạc lỗ mãng làm cho mình khó quên lại thay đổi nhiều như vậy, hắn dường như rất quen thuộc rất nhiều câu "đã lâu không gặp".
Cái miệng nhỏ nhắn của Lam Tử khẽ mở nói.
- Đến đây chúng ta ôm nhau một cái. Thường Nhạc tiến lên phía trước hai bước, khẽ ôm Lam Tử vào ngực, sau đó mũi hắn quệt quệt vào mũi Lam Tử một chút.
Lam Tử không tự chủ được mặt đỏ ửng lên, cô ngượng ngùng liếc mắt nhìn Thường Nhạc một cái, rồi nhanh chóng giãy giụa thoát ta khỏi ngực Thường Nhạc, hơi giận nói: - Anh anh chẳng có lần nào đàng hoàng cả.
Thường Nhạc hít một hơi thật sâu, tất cả khung cảnh trong học viện giống như trời quang sau cơm mưa ngày hôm qua, hình ảnh chị em Hoa Nhã Thi cùng những cô gái tươi như hoa hiện lên trong đầu mình.
Lam Tử lần đầu gặp mặt đã khiến cho mình tim đập chân run, thiếu nữ thiên tài âm nhạc xinh đẹp này vừa mới gặp đã bị mình bắt nạt khiến cho mình mãi mãi không thể quên được.
- Ai ya.
Bỗng nhiên Thường Nhạc kinh ngạc kêu lên.
Lam Tử thấy Thường Nhạc kinh ngạc thì giật mình, thần sắc mang chút kinh ngạc, nói: - Thường Nhạc, anh làm sao thế?
- Em đã thay đổi rất nhiều.
Ánh mắt Thường Nhạc quét khắp người Lam Tử, nghiêm trang nói: - Em thay đổi sao?
Sắc mặt Lam Tử thay đổi, cánh tay nhỏ bé chủ động sờ lên khuôn mặt Thường Nhạc.
- Đúng là thay đổi, xinh hơn xưa rất nhiều. Thường Nhạc rất nghiêm túc nói.
Khuôn mặt Lam Tử đỏ bừng, mình ở cùng Thường Nhạc cho dù hắn có hư nhưng mình vẫn thích, đây thật đúng với câu, đàn ông không hư, đàn bà không yêu.
Đương nhiên, Lam Tử cảm thấy kỳ quái, theo như tính cách của mình, một người đàn ông mà có tính cách thô lỗ như thế, cho dù trông hắn ta có đẹp trai cỡ nào đi chăng nữa nhưng mình vẫn thấy ghét.
Mà tên này hư hỏng lỗ mãng như vậy, mình chẳng những không ghét mà còn có vài phần thích, trong đầu không tự chủ xuất hiện cảnh Thường Nhạc đang diễn tấu ấm nhạc hôm đó, chẳng lẽ lần trong trường đó đã khiến mình bị rung động hay sao?
Thánh Nữ Hắc Ám nhìn thấy Thường Nhạc và Lam Tử tình cảm trước mặt mình, trong thâm tâm cô lập tức có cảm giác không thoải mái, không kìm nổi, thốt lên: - Hai ngươi cứ ở đây nói chuyện yêu đương đi, tôi không quấy rầy đâu.
- Cô cứ như thế mà đi à?
Thường Nhạc nhìn thấy Thánh Nữ Hắc Ám sắp rời đi, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.
- Thế anh định thế nào?
Thánh Nữ Hắc Ám chớp chớp đôi mắt, bỗng nhiên ưỡn bộ ngực lên, cười quyến rũ nói: - Tôi ở đây anh muốn thế nào thì thế đấy, ha ha, đương nhiên, tôi không thích ở ngoài chỗ đồng không mông quạnh thế này đây, nếu như ở trong phòng thì tôi cứ để mặc để anh giải quyết đấy.
Hơi dừng lại một chút, Thánh Nữ Hắc Ám cười xảo quyệt, rồi lại thêm một câu:
- Kiểu giống như lần trước ấy.
Dục vọng Thường Nhạc thiếu chút nữa bị mấy câu nói đó của Thánh Nữ Hắc Ám thổi bùng lên, cái tính cách này đúng là khiến người ta chết mê chết mệt được.
Đương nhiên Thánh Nữ Hắc Ám hiểu rõ lúc này Lam Tử đang đứng bên cạnh, cho dù có cho Thường Nhạc thêm mười lá gan hắn cũng chẳng dám động thủ với mình.
Quả nhiên, Thường Nhạc rất quân tử, nhìn sang Thánh Nữ Hắc Ám nghiêm trang nói: - Nếu cô tốt bằng một phần mười Lam Tử thôi thì tôi sẽ xem xét lại có thể nảy sinh một chút quan hệ với cô.
- Anh. Cặp mày lá liễu của Thánh Nữ Hắc Ám lập tức dựng lên, nhưng lại mỉm cười quyến rũ, cái tên chết tiệt muốn chọc tức mình đây mà, nếu như mình tức giận thật thì trúng kế của hắn rồi.
Thánh Nữ Hắc Ám lựa chọn phương thức rất đơn giản, cô đi thẳng tới trước mặt Thường Nhạc, rồi hôn mạnh một cái, nói: - Nói cho anh biết, đừng có mà ăn no rồi lau sạch miệng, dù thế nào trước sau gì tôi vẫn mãi thuộc về anh thôi.
- Ma nữ.
Trong đầu Thường Nhạc không tự chủ được toát ra hai chữ này.
Lam Tử thấy Thường Nhạc vẫn nhìn chăm chú vào thân hình Thánh Nữ Hắc Ám, khóe miệng cô không khỏi nhấp lên:
- Có phải cô ta có sức hấp dẫn hơn em hay không? Thu hút anh hơn em phải không?
- Đương nhiên không phải.
Thường Nhạc lập tức phản ứng lại, sắc mặt tự nhiên, phóng khoáng cười: - Anh đang tìm ưu điểm của cô ta, hy vọng có thể tìm ra được một tia hy vọng để có thể tìm chỗ sánh ngang với vẻ đẹp của em.
- Toàn nói nhảm thôi.
Lam Tử trong lòng rất thỏa mãn nhưng ngoài miệng lại giận dỗi nói.
- Thường Nhạc, em phải đi rồi.
Ngay tại lúc Thường Nhạc và Lam Tử đang chuẩn bị nói chuyện nhân sinh triết học thì bỗng nhiên Lam Tử nhỏ nhẹ nói.
- Anh không cản em.
Câu trả lời của Thường Nhạc khiến Lam Tử hơi sững sờ, theo như suy nghĩ người bình thường thì ít nhất cũng phải giữ lại hoặc tỏ vẻ gì đó thế mà Thường Nhạc của chúng ta lại không hề giống với người bình thường.
Khóe miệng Lam Tử hơi nhếch lên, thần sắc hơi cổ quái nói: - Chẳng nhẽ anh không muốn giữ em lại sao? Hay căn bản còn không có cả suy nghĩ này?
Trên mặt Thường Nhạc xuất hiện một nụ cười nhợt nhạt, nói:
- Anh ở đây chính là bến cảng ấp áp luôn đợi chờ em tung bay mỏi cánh ở bên ngoài tự nhiên sẽ quay trở lại lồng ngực anh.
Lam Tử mỉm cười: - Em sẽ trở về bên canh anh, em sẽ cố gắng nâng cao năng lực mình để không ai có thể làm hại anh được.
Thường Nhạc há hốc miệng, rồi lại nhún vai, cuối cùng từ từ mở miệng nói: - Bây giờ cái gì cũng thay đổi đổi, trước kia đều là phụ nữ ghé sát vào lồng ngực đàn ông để tìm một chút cảm giác an toàn, thế mà bây giờ đàn ông lại phải tìm cái cảm giác ấy từ chỗ phụ nữ.
Ngón tay mảnh khảnh của Lam Tử ấn nhẹ một cái vào trán Thường Nhạc, dịu dàng nói:
- Đồ ba hoa.
Giọng nói vừa dứt, thân hình Lam Tử đã bay đi, cả thân hình hòa cùng bộ trang phục màu trắng thoạt nhìn nàng trông giống như Tiên Tử Lăng Ba vậy.
- Có phải hoa mắt hết rồi không? Giọng nói trong trẻo phát ra bên cạnh Thường Nhạc, trong nháy mắt đã nhìn thấy Đệ Nhị Mộng đi lại.
Lão đệ Lãng Mạn theo sau.
- Lãng Mạn, chuyện ở đây giao cho anh giải quyết trong vòng hai ngày, hai ngày sau sẽ có nhiệm vụ mới. Thường Nhạc tập trung ánh nhìn vào người Lãng Mạn.
- Lão đại còn có nhiệm vụ sao? Ánh mắt Lãng Mạn hơi sáng, vẻ mặt sáng ngời mong chờ.
- Làm bóng đèn.
Thường Nhạc gằn từng chữ.
- Ai ya, lão đại, tổ Lãng Mạn phải tổ chức lại, tôi còn có việc phải xử lý, ha ha, tạm biệt nhé. Lãng Mạn nhanh chân chạy vào bên trong.
Cái chết của Phong Diệp khiến cho tổ chức Lãng Mạn được thống nhất hoàn toàn, Lãng Mạn cũng chính thức trở thánh thủ lĩnh, đương nhiên, Thường Nhạc cũng không phải đồ ngốc.
Tổ chức Lãng Mạn mặc dù được tổ chức lại nhưng Thường Nhạc vẫn sắp xếp một vài người cũ trong tổ, toàn bộ tổ chức Lãng Mạn phải nghe theo chỉ huy của Lãng Mạn.
Theo như lời nói của Thường Nhạc thì đó là quyền thống trị tuyệt đối.
- Tiểu lão đại, chúng ta phải làm gì bây giờ? Mắt thấy cao thủ Giáo Hội ngày càng vây chặt hơn, tiểu đệ bên cạnh Đồng Uyên đã gần như không kiểm soát được tình thế rồi.
- Nguy hiểm, chạy nhanh.
Đồng Uyên bỗng nhiên ném một viên đạn khói vào trong đám người, đám tiểu đệ lập tức tỉnh lại, trốn ra bên ngoài.
Sau khi toàn bộ khói tản ra.
Toàn bộ trong vòng vây ấy chỉ lại sót lại một một mình đồng chí Quang Minh vẫn bị những cao thủ Giáo Hội vây chặt, dựa vào thân thủ của Quang Minh thì khi nãy lúc khói còn dày đặc muốn chạy ra thì dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng lúc này Quang Minh vẫn còn đang suy nghĩ nguy hiểm, chạy nhanh là có ý gì?
Đồng Uyên nhìn thấy Quang Minh vẫn còn ở trong vòng, cô tức giận suýt chút nữa nhảy dựng lên, cái tên này mà cũng là chiến tướng đệ nhất Điểm G sao?
- Liều mạng.
Trên mặt Đồng Uyên bỗng nhiên lộ ra thần sắc quỷ dị, bàn tay nhỏ bé kia đánh mạnh lên mặt đất.
Những cao thủ Giáo Hội này đồng thời sửng sốt, mặt đất vẫn không có thay đổi gì nhưng bọn họ có cảm giác bất an.
Bỗng nhiên lúc đó một lưỡi đao gấp khúc như âm hồn từ dưới đất phọt mạnh lên.
Điều khiến cho người khác cân nhắc là không biết đao đến từ chỗ nào? Lần này lại không giống như lần trước, đám cao thủ Giáo Hội đó theo bản năng nhảy sang một bên.
- Thoải mái quá.
Quang Minh vốn bị cao thủ Giáo Hội bao vây nay vòng vây bị phá liền lập tức đi ra.
Nắm tay Quang Minh hơi nắm lại, cả người như con trâu đực điên cuồng mà xông vào đám cao thủ Giáo Hội.
Đồng Uyên thế nào cũng không ngờ được Quang Minh không nhân cơ hội này mà chạy mà lại chủ động tấn công, cô buồn bực dậm chân: - Mặc kệ, cứ oanh tạc cho tôi.
Pháo đạn lại một lần nữa nhằm vào đám người đó mà oanh tạc.
Thường Nhạc cũng không về tổng bộ Điểm G Paris luôn mà sau khi gặp gỡ Đệ Nhị Mộng và Lãng Mạn thì trực tiếp xuất hiện ở một góc khác.
Trong bóng đêm, Thường Nhạc đứng lặng yên ở đó, bên cạnh hắn còn có một cái bóng màu đen, Thường Nhạc chậm rãi mở miệng, nói: - Đã nắm được mục tiêu chưa?
- Bẩm, Thánh Nữ Hắc Ám đã tiến vào tầng hầm đại thế giới Paris.
- Tầng hầm ngầm?
Thường Nhạc hơi sững sờ, ở HongKong mình đã từng vì chuyện của Hoa Nhã Thi kết quả là gặp phải người trong thánh điện đến từ tầng hầm ngầm.
Chẳng lẽ cái gọi là thánh điện đó thích vào trong lòng đất sao? Chẳng lẽ bọn họ đều làm những chuyện mà người không nhìn thấy được hay sao? Nghĩ đến đây, khóe miệng Thường Nhạc nởi một nụ cười quỷ dị.
- Được, dẫn tôi đi.
Thường Nhạc có vài phần mong chờ.
Cái bóng màu đen đó thoáng chần chừ nói: - Thủ lĩnh, cậu không dẫn theo một vài người sao? Quả thực sự tồn tại của Thánh Điện Hắc Ám vẫn là một điều kỳ bí.
Bây giờ Thánh Nữ Hắc Ám tiến vào trong tầng hầm, không có cách nào bảo đảm ở dưới đó có bao nhiêu cao thủ.
Thường Nhạc khẽ lắc đầu, chắc chắn một trăm phần trăm, nói: - Nếu bọn họ có thể giữ tôi lại, như vậy dẫn theo nhiều người cũng không có ích gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...