Thường Nhạc bắt đầu điên cuồng xe bỏ quần áo của cô gái, hắn hoàn toàn không quan tâm cô gái đang ra sức khóc lóc kêu gào.
Trong nháy mắt, chiếc áo khoác của cô bị ném đi, trên bàn gần như nằm khỏa thân trên bãi cát, một cái tất chân bị tuột tới bàn chân, một chân đứng trên cát còn chân khác thì buông thõng xuống.
Sức lực duy nhất còn sót lại của cô đều bị cạn kiệt hết, việc duy nhất cô có thể làm chính là lặng yên chịu đựng, cô không ngờ tất cả điều này lại có thể xảy ra trên cơ thể mình.
Nhưng mình có tội sao?
Hắn đè lên cơ thể cô gái xinh đẹp, hai tay sờ hai bầu ngực, mông cô gái, ở giữa hai bắp đùi trắng nõn, ở giữa hai đùi trắng mềm mại của cô hết sức khiêu khích
Cô gái muốn lớn tiếng kêu rên mang hết những đau đớn trên cơ thể kêu la, nhưng bờ môi của gã đàn ông dính chặt với môi cô, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, cô chỉ có thể dùng bàn tay nhỏ bé vuốt qua vuốt lại trên lưng gã đàn ông, bóp miệng tiếng "hừ".
Cô đã từ vừa mới bắt đầu phản kháng rồi dần dần thích ứng, nhưng trong ánh mắt đen xì của Caruso lại không ngừng phát ra sát khí.
Bởi vì là lần đầu tiên của cô gái, thật ra Thường Nhạc không thể nào mà hứng thú được, trong cơ thể hắn có một loại sức mạnh không thể khống chế được, trong lòng gã đàn ông ẩn chứa dã tính bạo ngược, mỗi lần hắn dịu dàng với người yêu thì dường như lập tức sự tích tụ như muốn nổ tung ra.
Thường Nhạc lấy hai tay vuốt vuốt ngực dùng hết sức không ngừng làm biến dạng ngực cô gái, nếu cô gái có sữa nhất định sẽ nặn hết ra, cơ thể cô gái từ từ ngả về phía sau, đầu rũ xuống, tay vịn bên ngoài.
Miệng của Thường Nhạc đã dừng trên cổ cô gái, hắn vừa hôn vừa liếm. Lại hung hăng lưu lại vài dấu vết hôn.
Cô gái bị quyến rũ một chút cảm giác đau đớn trên cơ thể dường như không còn.
- Không được kêu. Biết rõ muốn nhanh đến cao trào muốn cô gái câm miệng là không thể nào nhưng Thường Nhạc vẫn ra lệnh như vậy.
Hắn giống một con sói hung ác, dùng lưỡi liếm liếm trên khuôn mặt xinh đẹp, trên khuôn mặt cô dính đầy nước miếng của mình sau đó dùng hết sức về phía mông kêu lên một tiếng rồi bất động.
Hai chân cô gái co giật một hồi rồi buông thong xuống không lung lay. Đôi mắt đẹp mở to vô thần nhìn chằm chằm lên trần nhà. Một tiếng thoả mãn kêu lên thích thú, hết sức thích thú.
Sau khi làm xong tất cả, Thường Nhạc bình tĩnh lẳng lặng nằm yên ở chỗ đó, vẻ hung ác ban đầu hoàn toàn biến mất, chuyện xảy ra vừa rồi như tia chớp hiện ra trong đầu mình.
- Tai sao có thể như vậy? Vừa rồi vì sao tôi không thể khống chế chính mình? Thường Nhạc hoài nghi vừa rồi có thật hay không, mà cô gái kia đã hôn mê, giọt nước mắt đó vẫn đọng lại khóe mắt, có chút xinh đẹp.
Trên cơ thể trắng như tuyết hiện đầy dấu vết, rõ ràng lúc ấy mình rất điên cuồng mà Caruso đã lặng yên nằm đó nhưng đã bị mình đánh cho hôn mê bất tỉnh.
Thường Nhạc ngồi đó vẫn suy nghĩ rất lâu rất lâu. Từ đầu tới cuối hắn đều không rõ tại sao vừa rồi mình lại có thể như vậy. Ở sâu trong lòng hắn đoán việc mơ hồ như thế này với ban ngày mình uống rượu Ma Cổ có liên quan đến nhau. Cuối cùng hắn mặc quần áo cho cô gái rồi bế cô ra.
Chuyện vừa rồi xảy ra trong phòng rất nhiều người đều có thể đoán ra, nhưng lúc Thường Nhạc bước ra từ bên trong, bất kể ai cũng làm như không nhìn thấy.
Đây chính là sự uy hiếp mạnh mẽ, không ai muốn vì một chuyện không liên quan mà phải gặp rắc rối.
Bên ngoài vẻ mặt Kim Hye và Nguyệt kỳ lạ nhìn Thường Nhạc, trong mắt cô gái xinh đẹp chứa đầy sự hoài nghi và có chút sắc thái khủng bố.
Tiểu Bảo chế giễu bằng nụ cười nhìn Thường Nhạc, vẻ mặt đó như muốn nói hắn nhất định không làm ra gì chuyện tốt đẹp.
Sau khi đi ra Thường Nhạc cũng không có tâm trạng gì uống rượu chúc mừng nữa, hắn đi thẳng ra ngoài, hắn cần một khoảng thời gian, một khoảng thời gian để có thể tháo gỡ sự nghi vấn trong lòng.
Các cô Kim Hye vẫn luôn im lặng đi theo sau Thường Nhạc, mãi cho đến lúc bước vào xe ô tô, cô mới thận trọng nhìn Thường Nhạc, vẻ mặt kỳ lạ nói: - Anh có phải là người hai mặt không?
Câu nói này như một mũi dao sắc nhọn đâm vào lòng Thường Nhạc, nhưng bên ngoài khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười nhạt: - Mỗi người đều có hai mặt mặt ngoài và nội tâm, vì vậy mới có cách nói lòng người khó dò.
Con mắt Kim Hye cổ quái chuyển động, rất lâu mới chậm rãi nói một câu: - Thực ra nhìn kỹ anh còn tốt hơn tên vô lại kia nhiều
- Tên vô lại kia?
Khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười cổ quái, bản thân mình cũng không phải là người tốt đẹp gì.
Mục đích lần này là trực tiếp đến tổng bộ Điểm G Paris.
Khi xe ô tô đến cổng tổng bộ Điểm G, lúc bọn Kim Hye, Nguyệt và Thường Nhạc vừa mới xuống xe, sắc mặt Thường Nhạc hơi đổi, hắn cảnh giác nhìn phía sau, và Kim Hye cũng bất giác nhìn lại phía sau.
Ngoại trừ bóng tối ra vẫn là bóng tối, cô ngẩn người ra kinh ngạc nhìn sang phía Thường Nhạc.
- Em vào trước đi, sắp xếp cho cô ấy tốt, anh có chút việc phải làm. Thường Nhạc đem cô gái kia giao cho Nguyệt rồi chậm rãi đi hướng về phía bóng tối.
Lần này Tiểu Bảo lại rất khôn khéo, cô không đưa ra bất kì phản đối nào mà đi luôn vào biệt thự.
Sau khi Thường Nhạc đi đến dưới một cây đại thụ, hắn lạnh nhạt nói:
- Nữ Vu xinh đẹp, cô mau ra đi!
Một bóng đen như âm hồn xuất hiện trước mặt Thường Nhạc, trong khoảng thời gian ngắn như vậy không gặp Thường Nhạc bây giờ Nữ Vu trở nên tiều tụy, dáng vẻ tươi rói trước kia hoàn toàn biến mất.
Điều này làm cho trong lòng hắn kinh ngạc: - Chẳng lẽ Nữ Vu gặp chuyện gì sao?
Nữ Vu thần sắc xúc động nhìn Thường Nhạc, cái miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ mở, nói: - Thật là không ngờ, anh không ngờ, không ngờ uống máu của Ma Cổ thật sự quá tuyệt, thật quá tuyệt như vậy có thể kích thích cơ thể cổ Vương. Chúng tôi không cần giành lấy thắng lợi cuối cùng cuộc thi giám định trực tiếp tiến vào Vu Tộc cứu người của Tộc tôi rồi.
Thường Nhạc nhíu mày, với việc của Nữ Vu, lần trước hắn hiểu được một chút từ việc Nữ Vu nói ra, tuy nhiên bởi vì năng lực của Nữ Vu khá kỳ dị, chính mình muốn biết đối phương mạnh đến mức nào cho nên hắn mới chịu đồng ý với Nữ Vu đi cứu Vu tộc, cứu những người đó.
Nhưng bây giờ đã khác, bây giờ hắn cần một câu trả lời thấu đáo, nên ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn Nữ Vu, gằn từng chữ: - Tại sao tôi và cô phải trở về? Tại sao phải cứu vớt gia tộc của cô, cô và tôi có quan hệ gì? Gia tộc của cô và tôi có quan hệ gì?
Nghe câu nói này, vẻ mặt xúc động của Nữ Vu hoàn toàn biến mất, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc lộ ra vẻ kinh ngạc không hiểu hiếu kỳ nói:
- Tại sao? Tại sao anh không cùng tôi trở về, chẳng phải anh đã đồng ý với tôi rồi sao? Chẳng lẽ anh nói mà không giữ lời?
Thường Nhạc lạnh lùng lắc đầu, ánh mắt châm chọc nhìn Nữ Vu hơi tiếc nuối nói: - Cô quá ngây thơ rồi, trên đời này cái gì cũng đều tin tưởng được đó chính là không thể tin người khác, nhớ kỹ lời của tôi.
Nữ Vu choáng váng cô ngơ ngác nhìn Thường Nhạc, sắc mặt cổ quái nói: - Ngoại trừ con người ra tôi còn có thể tin cái gì?
Nếu đổi lại là trước kia, hắn nhất định phải tập trung tinh thần cùng Nữ Vu nói chuyện, nhưng bây giờ không cần nữa, tâm hồn hắn hoàn toàn trong trạng thái bình tĩnh, thậm chí một cảm giác sợ hãi cũng không có. Hơn nữa còn cảm thấy lúc này Nữ Vu có chút đáng yêu ngây thơ.
Ánh mắt hắn nhìn Nữ Vu, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: - Tin tưởng chính mình. Nói tới đây hình như nghĩ tới điều gì hắn tiếp tục nói: - Trên đời này không có chuyện gì là nhất thành bất biến đâu.
Nữ Vu đã hiểu ra, đôi mắt rung động lòng người nhìn thật sâu Thường Nhạc liếc mắt, lập tức cô cắn răng nói: - Được rồi, tôi lấy vật này cùng anh đổi, như vậy được chưa.
- Đổi cái gì? Tâm thần Thường Nhạc có chút căng thẳng, trong ánh mắt xuất hiện vẻ quỷ dị.
- Tôi dùng Thánh Châu để đổi lấy việc anh đi cứu gia tộc, cứu người của chúng tôi.
- Thánh châu là vật gì? Tâm thần Thường Nhạc hơi xao động.
- Chỉ cần anh đặt Thánh Châu ở trên người là có thể trấn áp ma lực của Ma Cổ, như vậy ít nhất có thể cam đoan anh sẽ không thể bị ma hóa trước cổ Vương. Nữ Vu nghiêm túc nói.
- Câu này của cô có ý gì? Thường Nhạc nheo mắt giống như bắt được cái gì, nhưng trên thực tế mình còn không lĩnh hội được, nhưng trong lòng lại bắt đầu có cảm giác bất an.
Trên khuôn mặt Nữ Vu xinh đẹp lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Thường Nhạc kinh ngạc liếc mắt nhìn Nữ Vu, chỉ thấy Nữ Vu hít sâu "cục cục" một tiếng, lập tức một lát sau chỉ thấy yết hầu cô ta có một vật dài bay lên như là có một con rắn từ bụng Nữ Vu nhảy ra.
Trong khi Thường Nhạc há mồm trợn mắt, từ miệng Nữ Vu phun ra một cái trứng gà to lại hiện ra một loại châu báu sắc hào quang và sắc thái tình cảm trên bề mặt dường như toát lên một tầng bảo quang tươi sáng.
- Đó là võ thuật gì? Nhổ ra vật lớn gì đó từ trong bụng. Thường Nhạc nói có chút không dám tin vào mắt mình.
- Đây là công cắn nuốt của Nữ Vu Tộc, chỉ cần nuốt châu báu vào trong ẩn trong bụng như vậy không ai có thể biết nó được giấu ở đâu. Nữ Vu thản nhiên mỉm cười, rõ ràng mình cảm thấy rất tự hào khi có được công phu này.
Ánh mắt Thường Nhạc nhìn chằm chằm Nữ Vu, gương mặt vui vẻ đó bỗng nhiên cười rộ lên nói: - Tôi đã đồng ý với cô đi sao?
Nữ Vu kinh ngạc, sau đó ngạc nhiên nhìn Thường Nhạc không hiểu nói: - Thánh Châu là bảo bối, tại sao anh không cần? Hơn nữa anh đi chỉ là trợ giúp.
- Cô đã mang Thánh châu tới, tôi đoạt lấy không được sao? Như vậy tôi cũng không nợ ân tình cô, tôi lại không phải là Thánh nhân dựa vào cái gì để giúp Vu tộc đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...