Thiếu Gia Phong Lưu

Hai người cũng không biết dây dưa trong bao lâu, tóm lại cuối cùng Thường Nhạc giành được thắng lợi mang tính đột phá, Công Tôn Khả Nhân đỏ mặt núp trong ngực hắn.

Thường Nhạc hưởng thụ sự sống động trên da thị non mềm này, trên mặt lộ ra nụ cười tà ác, chậm rãi nói:
- Loại tư vị này có phải rất thoải mái đúng không?

- Bại hoại!

Công Tôn Khả Nhân khẽ đập tay lên ngực Thường Nhạc, đương nhiên một quyền này đối với Thường Nhạc mà nói căn bản chẳng khác gì mát xa.

- Bảo bối, em mới vừa nói có chuyện muốn bàn bạc với anh, rốt cuộc là chuyện gì?
Thường Nhạc khẽ hôn lên trán Công Tôn Khả Nhân, cúi đầu hỏi.

Công Tôn Khả Nhân khẽ ngẩng đầu, ngữ khí như lan nói:
- Em muốn giúp anh nâng cao năng lực!

- Giúp anh nâng cao năng lực?

Thường Nhạc ngẩn ra, lập tức nghĩ đến chuyện xảy ra trước kia trong lúc tu luyện ở Công Tôn gia tộc, lúc ấy sau khi hắn và Công Tôn Khả Nhân lần đầu tiên có tiếp xúc thân mật, thực lực đột nhiên tăng mạnh.

Khi Công Tôn Khả Nhân thấy ánh mắt cổ quái của Thường Nhạc, liền hiểu được hàm ý trong đó. Khuôn mặt cô ửng đỏ, cái miệng nhỏ nhắn dán sát vào tai Thường Nhạc, khẽ nói.

———————

Nhìn gương mặt tà mị trên màn hình kia, Tư Đồ San San bất giác nắm chặt tay.

Vốn dĩ cô vẫn luôn cho rằng mình đã thành công trong việc quên hẳn Thường Nhạc, không ngờ trong khoảnh khắc khi nhìn thấy hình ảnh của hắn, chuyện khắc cốt ghi tâm lúc trước như thủy triểu dâng lên mạnh mẽ.

Bản thân cô cảm thấy trái tim vừa đau đớn lại vừa tê dại. Cô khẽ lắc đầu, giữa cô và Thường Nhạc hẳn là nên kết thúc rồi.

Nghĩ tới đây Tư Đồ San San đứng lên, ánh mắt nhìn ra phía ngoài.

——————

Thường Nhạc vừa mới ra khỏi phòng đã thấy Nguyệt lặng yên đứng đó, thần sắc có chút ghen tức.

- Hừ, không phải anh lại ước hẹn với cô gái nào đấy chứ?
Nguyệt nhướn mày, cười mà như không cười nhìn Thường Nhạc.

Trong lòng Thường Nhạc chấn động

- Làm sao cô biết?
Trong đầu lập tức lóe lên một ý nghĩ, tá ác mỉm cười:
- Nguyệt, có phải cô cũng đã ước hẹn với ai rồi không?

Nghe thấy câu này, khuôn mặt Nguyệt ửng đỏ, tiếp đó hung hăng trừng mắt nhìn Thường Nhạc, thở hổn hển nói:
- Tôi có ước hẹn với người khác hay không mắc mớ gì đến anh.

Vừa nói, thần sắc cổ quái liếc nhìn Thường Nhạc một cái. Vừa rồi Thường Nhạc không hề phản đối lời nói của cô cho thấy Thường Nhạc chắc chắn đã ước hẹn với cô gái nào đó rồi. Vì thế Nguyệt kỳ quái nói:
- Haizz, không biết con gái nhà nào phúc khí lớn như vậy, không ngờ lại theo một tên sắc lang!

Ánh mắt Thường Nhạc liếc xéo Nguyệt một cái, quỷ dị cười nói:
- Cô ấy tốt hơn nhiều so với người đàn bà chanh chua như cô.

- Người đàn bà chanh chua? Anh dám chửi tôi là người đàn bà chanh chua?
Nguyệt giống như con mèo nhỏ bị người ta dẫm lên đuôi, nhanh chóng đứng bật dậy, ngón tay tinh tế chỉ lên mũi Thường Nhạc:
- Tên sắc lang hỗn đản nhà anh, anh thử lặp lại câu lúc nãy một lần nữa xem!

Bây giờ Thường Nhạc nào dám nói, hắn trừng mắt nhìn, thần sắc cổ quái nói:
- Haizz, cả hai đều là động, không biết làm thể nào để đào động!

- Anh…

Nguyệt tùy ý quăng một cái chén ở trên bàn.

- Choang!

May mà Thường Nhạc kịp thời, nếu không cái chén kia sẽ bay vào đầu hắn.

Có điều trải qua trận náo loạn của bọn họ, nhân viên phục vụ trong khách sạn đã chú ý tới. Đối phương là một người đàn ông trung niên chừng ba mươi tuổi đi tới trước mặt Nguyệt, ôn hòa cười nói:
- Tiểu thư, xin hãy chú ý ảnh hưởng.

- Tôi bồi thường là được chứ gì, hừ!

Tâm tình Nguyệt vốn đang khó chịu, cô trực tiếp thò tay vào trong túi áo… Thấy vẻ mặt như giẫm phải đinh của cô, Thường Nhạc cười “xì” một tiếng, vừa rồi hắn còn bị cô ta chê cười, bây giờ thì hay rồi, thì ra trên người cô ta không có tiền!

Nguyệt từ Trung Quốc đi Pháp, tất cả chi phí đều do Thường Nhạc trả, tất nhiên không cần phải mang tiền làm gì.

Nguyệt nghiêng đầu, thở hổn hển nói:
- Đại lưu manh, tất cả bồi thường đều sẽ tính trên người anh.


- Lưu manh? Tôi lưu manh ở chỗ nào? Phía trên hay phía dưới?
Thường Nhạc bỗng nhiên đi về phía trước một bước, không ngờ lại mơ hồ nhìn thấy bộ ngực dựng đứng của Nguyệt. Tư duy tà ác của hắn càng không bị hạn chế.

Trong ánh mắt không ngờ lại mơ hồ lộ ra dục vọng mãnh liệt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt ửng đỏ không nhịn được tức giận nói:
- Đồ hạ lưu!

- Ha ha, lưu manh thật tốt!

- Choang!

Lại một cái bát nữa bị ném xuống đất.

- Cứ tiếp tục đập, tôi trả tiền, nhưng có điều kiện!
Thường Nhạc tà ác mỉm cười.

- Điều kiện gì?

Nguyệt mông lung nhìn Thường Nhạc.

Thường Nhạc không hề nghĩ ngợi, trực tiếp hôn lên trán Nguyệt một cái, khi Thường Nhạc hôn lên trán cô, thân hình cô khẽ run lên trong chớp mắt.

- Anh lại dám chiến tiện nghi của bản tiểu thư!
Khi Nguyệt tỉnh táo lại, đôi mắt xinh đẹp hung hăng trừng mắt nhìn Thường Nhạc.

Tâm tư Thường Nhạc lại không ở chốn này, ánh mắt hắn lộ ra một loại cảm giác thâm trầm khiến người ta không nói thành lời, hắn thở dài một hơi:
- Nguyệt, cô nói xem, chúng ta sống là vì cái gì?

Nguyệt mấp máy cái miệng anh đào nhỏ nhắn, vốn muốn tiếp tục trách cứ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thâm tình của Thường Nhạc, cô không kìm được mà trả lời:
- Chúng ta sống chính là để kiếm tiền!
Thoáng suy tư một chút rồi lại nói tiếp:
- Còn tiêu tiền nữa!

- Đổ mồ hôi!


Hai câu nói ngắn ngủi của Nguyệt hoàn toàn phá vỡ mỹ cảm lúc đầu, Thường Nhạc khẽ lắc đầu, trẻ nhỏ không thể dạy.

- Thật ra chúng ta còn sống chính là để sống tốt hơn.
Thường Nhạc nghiêm túc nói.

Nguyệt lại không thích nổi câu nói của Thường Nhạc. Cô không hề nghĩ ngợi thốt ra:
- Lời này của anh còn thối hơn rắm, thực chẳng bằng không nói còn hơn.

Thường Nhạc thiếu chút nữa tức chết, không thể không nhẫn nại giải thích:
- Cái gọi là hạnh phúc chính là tư duy vui vẻ, lẽ nào cô không muốn mỗi ngày đều sống thật vui vẻ sao?

- Muốn chứ. Nhưng anh có cách khiến tôi vui vẻ sao?
Nguyệt nghiêng đầu tới.

- Có, hơn nữa còn có một trăm cách!
Thường Nhạc nghiêm túc nói.

- Cách gì?

Cái đầu nhỏ của Nguyệt nghiêng nghiêng, nghịch ngợm nháy mắt một cái.

- Con nhóc này muốn dụ mình!

Thường Nhạc lắc đầu, loại bỏ tâm trạng bồn chồn không yên, điều chỉnh xong mới nói với dạng vẻ một chính nhân quân tử:
- Làm tình!

- Anh…

Nguyệt cảm thấy có một loại kích động muốn trực tiếp xông lên, cưỡng gian một trăm lần cái tên trước mắt, kích động muốn làm một trăm lần đương nhiên còn cần điều kiện tiên quyết là ai có thể thả ở trên, ai có thể che ở dưới?

Thường Nhạc bỗng nghiêm trang nói:
- Haizz, thật không ngờ. Nguyệt đại mỹ nữ nhà chúng ta lúc tức giận còn xinh hơn bình thường nhiều!

- Chỉ biết nịnh bợ!

Giọng nói trong trẻo lại có chút lười biếng, giống như từ trong cõi mộng vang lên.

Khi Thường Nhạc và Nguyệt xoay người sang nhìn, chỉ thấy Tây Môn đại tiểu thư với cái bụng lớn đang đứng dựa bên cửa, thần thái phong tình vạn chủng. Rõ ràng khi Thường Nhạc ước hẹn với Nguyệt, khi Nguyệt đỏ mặt e rằng cô đều có ở đó!

Sở thích của Tây Môn đại tiểu thư Thường Nhạc hiểu rất rõ. Hơn nữa hắn còn từng đích thân tham chiến, nhưng tình trạng như bây giờ mà cô vẫn mang cái bụng lớn ấy hăng hái chiến đấu thật khiến cho Thường Nhạc không khỏi lo lắng.

Dù sao cái bụng của Tây Môn đại tiểu thư cũng có một nửa quan hệ với hắn. Nếu chẳng may có ngày xảy ra chuyện, ngày tháng sau này của hắn cũng không được yên ổn!

Tây Môn Khinh dịu dàng mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

- Yên tâm. Tôi sẽ có chừng mực.

- Chừng mực?

Mồ hôi trên trán Thường Nhạc chảy xuống, nếu cô thật sự có chừng mực, e rằng hắn cũng không cần phải lo lắng rồi.

Tây Môn Khinh thấy Thường Nhạc biến sắc, cô cười hì hì đi tới trước mặt Thường Nhạc, bàn tay mảnh khảnh nhỏ bé để trên đầu Thường Nhạc, mỉm cười nói:
- Có cơ hội hai chúng ta dùng đao thật súng thật giao lưu một phen. Haizz, có rất nhiều tuyệt chiêu chỉ có cao thủ như chúng ta mới có lĩnh hội được!

Khi Nguyệt ở bên nghe thấy thì sợ đến ngây người, vừa rồi còn vì làm chuyện đó với Tây Môn Khinh mà cảm thấy ngượng ngùng, bây giờ so với hai tên sắc lang này quả thực là châu chấu đòi đấu với voi!

- Yên tâm, nhất định sẽ có cơ hội!

Thường Nhạc nâng cằm Tây Môn Khinh lên, tà ác cười.

————————

Khi Thường Nhạc và Tây Môn Khinh tán tỉnh lẫn nhau cũng là lúc tâm thần Tư Đồ Lôi Minh bị trói chặt.

Mặc dù gã hấp thu ma cổ, thực lực bắt đầu được nâng cao nhưng trong lòng gã vẫn có cảm giác bất an. Cô gái áo trắng kia nói rốt cuộc là đại diện cho thế lực nào?

Tại sao cô ta muốn gã giành lấy ma cổ? Tuy cô gái áo trắng vừa rồi đã hàng phục gã, nhưng nếu được lựa chọn, Tư Đồ Lôi Minh nguyện không nhìn thấy cô ta.

Tin tức từ London, Anh về Điểm G nhanh chóng truyền tới, mấy cao thủ mà gã liên tiếp phái đi rất nhanh đã bị người ta tiêu diệt.

Đối thủ thật sự rất hùng mạnh. Chẳng lẽ muốn chính gã xuất ra vũ khí bí mật?

Lúc này bên phía châu Phi rất bình tĩnh, cũng là lúc tích lũy sức mạnh, tin rằng tới lúc đó sẽ cho tổng bộ Điểm G ở Nam Phi một niềm vui bất ngờ!

Đương nhiên khiến cho Tư Đồ Lôi Minh lo lắng không phải là ma cổ, không phải là Điểm G, càng không phải là cô gái áo trắng mà là đám Nhật Bản. Đám Nhật Bản kia ở trong lòng Tư Đồ Lôi Minh chỉ là một con chó dễ thuần phục trong mắt gã mà thôi!

Tất cả Thiên Hoàng và cái gọi là nội các Nhật Bản, cái gọi là hội Hắc Long, tổ chức của Yamaguchi – tổ Sơn Khẩu đều là rác rưởi. Nhưng những thứ rác rưởi nhỏ bé đó thường vào những thời điểm mấu chốt lại có tác dụng không ngờ.

Mafia và Thường Nhạc liên minh, gã đã sớm dò xét ra, nhưng chuyện Okinainu nhận lời y vẫn luôn chưa thực hiện. Chẳng lẽ Okinainu thực sự đã già rồi?

Hay là vì Koinu? Bất kể là nguyên nhân gì, trình tự nghiên cứu dược vật của hội Hắc Long ở Nhật Bản chắc chắn phải do gã dùng.



Trận thi đấu giám định thế giới tiến hành lượt đấu cuối cùng.

Phía trước trận đấu đã có một trận đấu giải trí quy mô nhỏ.

Khi trời còn chưa sáng, Thường Nhạc đã bị Nguyệt, Kim Hye và Tiểu Bảo lôi dậy. Trong đó Nguyệt và Kim Hye là vì ủng hộ chân thành, còn Tiểu Bảo là vì viên Hồn châu kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui