Thiếu Gia Phong Lưu

Nhất định phải đánh tên nhóc đó đến mẹ hắn cũng không nhận ra.

- Bùm!

Bốn cỗsức mạnh va chạm lẫn nhau, cả người Thường Nhạc bị bắn ra ngoài, mà đám người Công Tôn Liệt cũng không khác Thường Nhạc là bao nhiêu, sắc mặt bọn họ đều tái nhợt.

Chân Thường Nhạc vừa chạm đất lập tức cảm thấy đầu óc tỉnh táo hẳn ra, trí nhớ như trủy triều xuất hiện dồn dập trong đầu, đồng thời lúc này, sức mạnh trong thân thể hắn lại tăng thêm bậc nữa.

- Mẹ kiếp!
Tiểu Bảo thấy Thường Nhạc bị bọn họ hợp sức đánh bay ra ngoài, ánh mắt cô sáng lên, miệng kêu lên, xông lên hướng vào Thường Nhạc, chuẩn bị 1 lần nữa thừa nước đục thả câu.

Bỗng nhiên, Tiểu Bảo cảm thấy không hợp lý, ánh mắt lão đại sáng ngời có thần thế kia, không giống như bộ dạng bị thương.

- Ai dám bắt nạt lão đại, Tiểu Bảo kiên quyết liều mạng với kẻ đó!

Tiểu Bảo như con diều hâu đứng trước mặt bảo vệ con gà con, ánh mắt như hồ rình mồi nhìn những người kia.

- Yên tâm, bản lão đại chẳng những không việc gì mà sức mạnh càng tăng lên, cứ để cho bọn họ tiếp tục đi!
Hành động của Tiểu Bảo khiến Thường Nhạc cảm động một hồi, ở Pháp, Tiểu Bảo đã liều mạng vì mình rồi.

Ở đây, mặc dù chỉ là để khôi phục trí nhớ của mình nhưng tấm chân tình này của Tiểu Bảo đúng là khó có được!

- Bực thật, tên này sao lại đánh mãi không chết thế này?

Trong lòng Tiểu Bảo nghĩ thầm, tuy nhiên ngoài miệng lại nói: - Lão đại, anh nghỉ ngơi trước đi, ở đây có một mình Tiểu Bảo là đủ rồi. Vừa mới dứt lời, lại nói thêm một câu: - Lão đại, những đồ vật quý của anh thường để ở đâu thế?


- Bản lão đại làm gì có vật gì quý chứ!
Thường Nhạc lập tức tỉnh lại, cô bé này nhất định đã phát hiện ra thẻ mình đã bị mất, lần đó mình mượn gió bẻ măng, thẻ đã thuộc về mình rồi.

Đối với Tiểu Bảo, tiền vàng chính là sinh mệnh thứ hai của cô, hơn nữa trong thẻ là số tiền mà từ bé đến lớn cô vất vả đồ mồ hôi sôi nước mắt mà kiếm được, sao không nhớ lời nói bảo vệ của Thường Nhạc được.

Cô bé nhảy dựng lên chỉ vào mũi Thường Nhạc, kêu lên: - Thường Nhạc, anh mau trả thẻ lại cho em, nếu không đừng trách em sẽ không khách khí.

Thường Nhạc buồn cười nhìn Tiểu Bảo, thần sắc cổ quái nói: - Em có thể làm gì được?
Tiểu Bảo cân nhắc sự chênh lệch giữa mình và Thường Nhạc, cái miệng nhỏ nhắn bĩu một cái, uy hiếp nói: - Anh không trả lại, em sẽ khóc cho anh xem!

- Haha!

Mấy cô gái bên cạnh không nhịn được cười.

Cả người Elise run rẩy nhìn Tư Đồ Lôi Minh, giờ phút này, sát khí nực người tràn khắp không gian eo hẹp này.

Khuôn mặt anh tuấn đẹp trai phong độ của Tư Đồ Lôi Minh đã bị hủy một nửa, ai cũng không ngờ tới được, chiếc áo choàng mà Elise phải chịu trăm cay nghìn đắng mang về được lại là đồ giả, hơn nữa bên trong còn thiết lập cơ quan tinh diệu.

Lúc Tư Đồ Lôi Minh khoác Áo choàng Hắc Ám lên người, khởi động dung hòa sức mạnh của mình và áo choàng hắc ám, không ngờ chiếc áo choàng đột ngột nổ tung.

Nếu không phải mình có sức chống cự, sợ là đã chết trong cái áo choàng quỷ dị này rồi.

Elise cũng không ngờ có kết cục như vậy, cô rõ ràng đã tìm cẩn thận trên người Nô, ngoài trừ chiếc áo choàng, căn bản không có thứ gì khác, nhưng tại sao lại như vậy?


Chẳng lẽ chiếc áo choàng mà Nô lấy được là giả sao?

Mồ hôi Elise chảy dài trên gương mặt đẹp tuyệt vời.
- Nếu đoán không nhầm, Nô cũng chưa chết!

Trong ánh mắt Tư Đồ Lôi Minh hiện lên màu đen quỷ dị, mình vất vả lắm mới đưa Elise đến bên Thường Nhạc được, thế mà lại là trò đùa châm biếm.

Đương nhiên, thân phận của Nô hẳn đã bại lộ.

Thiết nghĩ, Nô có thể cướp được Áo choàng Hắc Ám từ nhiều cao thủ Nam Phi như vậy, trốn thoát khỏi sự tranh cướp của những cao thủ khác, nhanh chóng thuận lợi quay trở lại tổng bộ Điểm G Nam Phi, sao có thể dễ dàng để Elise đoạt được.

Nhưng thân phận của Elise đã bại lộ như thế nào? Chẳng nhẽ bên mình cũng có người của Thường Nhạc? Sắc mặt Tư Đồ Lôi Minh trầm xuống.
- Thuộc hạ đã tận tay giết chết Nô, cô ta không có khẳ năng sống lại! Nhắc tới Nô, tinh thần Elise rung lên, đây là điểm duy nhất có thể che đi chút khuyết điểm của mình.

- Hừ, không thể nào. Giọng nói Tư Đồ Lôi Minh ngày càng âm u lạnh lẽo, nói: - Thuộc hạ của Thường Nhạc, chuyện gì cũng có thể xảy ra!

Tư Đồ Lôi Minh đoán quả thực không sai, nhưng không thể làm thay đổi những chuyện không thể thay đổi này được nữa rồi.

Nhận một loạt tư liệu đó, mày Mộ Dung Trường Thiên nhíu lại, sự tình phát triển thuận lợi, mà ngay cả chuyện bên ZNV cũng đã giải quyết xong rồi.
Nhưng gã cũng không có cách nào phấn trấn trở lại, Mộ Dung Trường Thiên hiểu được cái giá phải trả cho thành công của mình, từ nay về sau mình chỉ là một thái giám, một người không có năng lực.

Ngoài chuyện đó, cánh tay không thể nhìn thấy được phía sau đó khiến mình rất bất an.


Trên đời không có bữa ăn nào miễn phí, đối phương trợ giúp mình nhiều tinh anh như vậy, thế thì cái giá phải trả sẽ thế nào đây?

Những người đó thật quá lợi hại, vừa nghĩ tới cặp đồng tử như ma vương hắc ám kia, thân thể Mộ Dung Trường Thiên đã rung lên, nhưng tất cả những gì mình có như bây giờ đều là do tên Thường Nhạc ban tặng.
Nếu không phải tên Thường Nhạc cướp đi người phụ nữ của mình, nếu không phải Thường Nhạc làm nhục mình như vậy tất cả đều có thể xảy ra, mình vẫn có thể trải qua cuộc sống phóng khoáng như xưa.

- Thường Nhạc, tất cả những gì mày tặng, tao sẽ trả lại gấp bội lần! Mộ Dung Trường Thiên nắm chặt tay lại, trên mặt lộ ra nụ cười độc ác.

Lúc này Thường Nhạc và Thạch Tán Y đã sớm ở cùng nhau, bộ ngực cứ nhấp nhô trên người Thường Nhạc, lửa dục vọng được thổi bùng lên, cậu bé ở phía dưới đã sớm đứng lên khiến Thạch Tán Y khó chịu không nói ra được.

Thạch Tán Y lúc này không biết là do tác dụng của rượu hay là vì hoàn cảnh khiến cô đắm chìm trong cơn mê, cô đã hoàn toàn buông lỏng người, chuẩn bị tư thế để Thường Nhạc tấn công.
- Hi hi, cô nhỏ này, Thường Nhạc bây giờ đúng là hàng thật giá thật! Trên khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười gian xảo.

Nhân lúc Thạch Tán Y tới giai đoạn cao trào, hai tay đột nhiên ôm lấy cô.

Ánh mắt quyến rũ của Thạch Tán Y nhìn Thường Nhạc, cũng phối hợp với Thường Nhạc, hai tay ôm quanh eo Thường Nhạc, không lâu sau, hai người đã chuyển từ ôm sang vuốt ve, tay Thường Nhạc không ngừng vuốt ve phía sau Thạch Tán Y, từ trên xuống đến mông, gần như mỗi một tấc da của Thạch Tán Y Thường Nhạc đều không buông tha.

Vô tình, hai người đã đi đến bên giường, bùm một tiếng, cả hai người ngã xuống giường.

Sau một trận chiến kịch liệt dai dẳng, Thường Nhạc cuối cùng cũng bắt đầu triển khai, từng chút, từng chút lột bỏ quần áo của Thạch Tán.

- A Khi hai cặp sóng nhấp nhô của Thạch Tán Y tiếp xúc với không khí, cô không kìm nổi rên rỉ lên một tiếng.

Trước kia, căn bản là không có phản ứng như vậy, nhưng không biết vì sao, tính nết kiêu ngạo trước kia lại trở thành một kiểu yếu ớt vô cùng.

Thế tấn công của Thường Nhạc căn bản làm cho cô không chống đỡ nổi, từng đợt liên tiếp không ngừng tiến tới khiến cho Thạch Tán Y không biết khi nào Thường Nhạc mới dừng lại, có lẽ trong thâm tâm cô lại hy vọng Thường Nhạc đừng dừng lại, mà cứ tiến đến hành động tiếp theo đi.
Lúc Thạch Tán Y biết trong đầu mình có kiểu suy nghĩ này, cô đã rơi vào tròng rồi, tại sao thân thể mình lại có phản ứng này?


Thạch Tán Y cũng không hiểu, cũng không muốn hiểu rõ ràng, chỉ có thể thuận theo tự nhiên, nghe theo cảm giác trong lòng mà thôi.

- Cô nhỏ à, nếu Thường Nhạc vẫn còn mất trí nhớ, cô nhỏ sẽ bỏ Thường Nhạc sao? Khi kích động, Thường Nhạc liếc mắt nhìn Thạch Tán Y, ôn tồn hỏi.

- Cô nhỏ sẽ không rời bỏ, vĩnh viễn là không, cho đến một ngày Thường Nhạc hết yêu cô nhỏ, ghét bỏ cô nhỏ. Thạch Tán Y vùi sau đầu vào ngực Thường Nhạc, môi khẽ mơn trớn vào da thịt chàng.
- Thường Nhạc, nhanh chút được không? Dục vọng mình đã hoàn toàn được Thường Nhạc thổi bùng lên, thế mà lúc này tên vô lại đó lại không tiến hành bước tiếp theo khiến Thạch Tán Y bắt buộc phải mở miệng thúc giục.

- Cô nhỏ ngoan, Thường Nhạc lập tức sẽ cho cô nhỏ, nhưng không phải bây giờ. Tên Thường Nhạc vô liêm sỉ, rõ ràng là hắn muốn người khác, nhưng lại làm cho biến thành là người khác muốn hắn.

Hắn cảm thấy cô nhỏ kêu ra, dường như đó là loại kích thích kỳ lạ, dục vọng hoàn toàn được thổi bùng lên, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn như cũ, lần này không đạt được mục đích tuyệt đối không bỏ qua.

Thường Nhạc bắt đầu hôn môi, vuốt ve toàn thân Thạch Tán Y, thời điểm tay hắn chạm tới chỗ thần bí kia, hắn đã cảm thấy nơi đó ướt nhẹp, đầm nước lầy lội đó khiến Thường Nhạc càng thêm hưng phấn.

- Á, bại hoại, mau tới đi, nhanh lên. Thân thể Thạch Tán Y hơi run lên, nhắm chặt hai mắt, thở hổn hển nói với Thường Nhạc.

Thường Nhạc cười ha ha, nói: - Nếu cô nhỏ đồng ý dùng tay giúp, Thường Nhạc sẽ suy nghĩ lại. Thường Nhạc vốn định nói dùng miệng, nhưng xét đến chất lượng quá trình tiến hành cho nên sửa yêu cầu xuống thấp hơn một chút.

- Tên xấu xa Thạch Tán Y vẫn còn chút do dự, dù sao để cho cô làm những chuyện này, sao có thể thoải mái được, Thường Nhạc đương nhiên sẽ không cho cô có thời gian do dự, tay hắn bắt đầu tấn công, tay trên tay dưới, lập tức khiến cho Thạch Tán Y kêu hừ hừ.

- Cô nhỏ cô nhỏ dùng tay, A Nhạc A Nhạc mau chút đi! Thạch Tán Y rốt cục không chịu đựng nổi đòn tra tấn bằng hai tay của Thường Nhạc, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Lúc cánh tay nhỏ bé của Thạch Tán Y nắm chặt lấy, trong lòng Thường Nhạc sảng khoái thôi rồi, tuy nhiên, Thường Nhạc sẽ không thỏa mãn với chỉ riêng như vậy, trong đầu hắn còn có suy nghĩ gian xảo hơn.

Tuy rằng Thạch Tán Y đã dùng tay nắm chặt rồi, nhưng thủ pháp mới lạ chỉ mới vuốt ve ở mặt trên, thậm chí bất động, căn bản không có khuấy động gì mấy.
- A, cần phải rèn luyện thêm! Thường Nhạc cười gian xảo, sau có cầm bàn tay nhỏ bé của Thạch Tán Y chỉ bảo.

Thạch Tán Y kêu lên một tiếng, mặt nóng ran không dám nhìn Thường Nhạc, khả năng học tập của cô cũng thật là nhanh, Thường Nhạc chỉ dạy vài cách cầm rồi giáo sư Thường Nhạc cũng thành công đưa tay cô đến chỗ mà hắn càng cần hơn...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui