- Ầm!
Nắm đấm của Hải Phong nặng nề đánh lên thân thể Thường Nhạc, trong nháy mắt một thanh âm trầm đục vang lên.
- Đổ mồ hôi!
Tất cả mọi người đều choáng váng.
Khi quyền kia đánh lên người Thường Nhạc, thân hình Thường Nhạc gần như chỉ lay động một chút, sau đó lại duỗi cánh tay, cười hì hì nói:
- Rất thoải mái, tiếp tục đi!
- Cậu… làm sao có thể?
Hải Phong nghe thấy như vậy, vô cùng sững sờ, lập tức nắm chặt tay lại, động tác lần này so với lần trước còn nhanh hơn, chuẩn hơn, ngang tàng hơn.
- Ầm!
Nắm đấm lại đánh lên người Thường Nhạc.
- Hắn còn là người không vậy?
Thấy Thường Nhạc vẫn lặng yên đứng đó, Hải Phong choáng váng, mà đám bộ đội đặc chủng quan sát ở phía dưới cũng ngây ngẩn cả người, tất cả những quân nhân ở trên khán đài đều đứng cả lên.
- Trực tiếp tấn công đi!
Thường Nhạc mỉm cười ngoắc tay về phía Hải Phong.
Hải Phong hít sâu một hơi, vốn dĩ trận đấu không có quy định hạn chế, y lấy ra một con dao găm, mắt chằm chằm nhìn Thường Nhạc nói:
- Cậu hãy cẩn thận, đây là dao găm chuyên dụng, chuyên để phá khí công, cậu dùng binh khí gì thì cứ việc lấy ra đi!
Thường Nhạc tà ác cười, khẽ động tay, một thanh phi đao sáng bóng xuất hiện trong tay hắn một cách vô cùng quỷ mị.
- Đây là phi đao, đã phụ chú sinh mạng, anh phải cẩn thận một chút!
Thường Nhạc cũng cảm thấy tên nhóc Hải Phong này rất thuận mắt, hắn cũng không muốn làm hại tới Hải Phong, trong lúc hai bên đang nói chuyện, phi đao đã bắt đầu xoay tròn.
- Dị năng!
Ánh mắt một tên mặc quân trang sáng ngời, không kìm nổi mà thốt lên.
Thường lão gia mỉm cười lắc đầu, cho dù đứa chảu bảo bối của mình có mặc quân trang vào, tính cách vẫn không hề thay đổi.
Phi đao xoay tít trong không trung, tốc độ càng lúc càng nhanh, tạo thành một độ cong quỷ dị, đến cuối cùng chỉ còn sót lại một đao ảnh, bóng dáng cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Dao găm trong tay Hải Văn còn chưa hành động, gã đã cảm nhận được khí lạnh ở cổ, mũi đao lạnh như băng kia đã áp vào cổ họng của gã.
- Tôi thua!
Hải Phong cũng rất thoải mái. Quyền cước cũng vô dụng, binh khí cũng bị đánh bại, gã cũng không cần phải tiếp tục nữa.
- Thân thủ như vậy, giành chức quán quân còn dễ hơn uống nước!
Diệp Linh Lung bất giác đỏ mặt. Mà đám tư lệnh quan sát trận đấu ở những quân khu khác cũng có phản ứng như vậy.
Diệp Vân cũng choáng váng, cái gọi là đừng trông mặt mà bắt hình dong, biển không thể đong đếm, tên nhóc thoạt nhìn chả có chí hướng gì lại giành được thắng lợi.
- Trận đấu này Vương Tiểu Minh quân kì B thắng!
Trọng tài tuyên bố kết quả.
- Ha ha, ha ha!
Thường Nhạc đắc ý mỉm cười, hắn nhanh chóng đi tới trước mặt Diệp Linh Lung, cười hì hì nói:
- Bảo bối. Bây giờ chúng ta nên đi tuần trăng mật trước đi!
Tiếp xúc với vô số ánh mắt cổ quái ở xung quanh, Diệp Linh Lung thật muốn tìm lỗ mà chui xuống!
Đương nhiên, Thường Nhạc không biết, hành động này của Thường Nhạc khiến cho toàn bộ đám lãnh đạo của các quân khu lớn loạn cào cào, quân khu nào cũng hi vọng có thể thu nạp Thường Nhạc để bồi dưỡng thêm.
Nhóm dị năng Trung Quốc cũng muốn thu nạp Thường Nhạc.
- Thành phố B thật lớn nha! Người có tiền cũng thật nhiều a!
Ở nơi phồn hoa nhất thành phố B, vang lên thanh âm long trời lở đất của người nào đó.
Trong trẻo, vang dội, thô lỗ, thật là kích thích nha!
- Lão đại, lúc này phải nhã nhặn, phải có tố chất!
Hải Văn cảm giác đầu mình sắp bùng nổ rồi, tiểu công chúa này bắt mình bán nghệ tới tận Bắc Kinh, kiếm được một khoản tiền lớn, nhưng lại ăn những đồ rẻ nhất.
- Thật sự là mệnh khổ nha!
Giữa nơi phồn hoa náo nhiệt như thế này, lại nói ra mấy lời thô lỗ như vậy, Hải Văn sắp muốn khóc rồi.
- ***, bản cô nương tâm tình không tốt, tất nhiên là muốn xả một trận, tất cả tiền trên thế giới này đều là của tôi, anh hiểu chưa?
Tiểu Bảo gõ mạnh lên đầu Hải Văn một cái, nghiêm trang nói.
- Tiền trên thế giới này đều là của cô?
Hải Văn cứng lưỡi, lại lập tức chuyển sang chủ đề khác:
- Lão đại, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?
- Đi đăng báo cho bản lão đại, đăng ảnh của Thường Nhạc lên, hễ ai có thể cung cấp tin tức, thì thưởng lớn!
Tiểu Bảo híp mắt, cách suy nghĩ vấn đề như vậy căn bản không khác lắm so với Thường Nhạc.
- Tiểu đệ hiểu!
Hải Văn lau mồ hôi trên trán, ai mà đắc tội tiểu tổ tông này, quả thực chính là đang giỡn với thần chết mà!
- Tuy rằng tôi đồng ý hôn sự của hai đứa, nhưng cũng không thể qua loa như thế này!
Diệp Vân nhìn thấy con gái bảo bối dẫn Thường Nhạc tìm tới cửa, ông ta liền cảm thấy đau đầu.
Đặc biệt là con rể trước mắt này không có bất cứ người thân nào, mặc dù ông cũng không quan tâm tới mấy lễ tiết này, nhưng dù gì cũng là đường đường một Tư lệnh quân khu, cũng không thể gả con gái như vậy!
- Nhạc phụ, điều kiện gì người cứ việc nói, dù sao con có rất nhiều tiền, cái gì cũng có thể mua được.
Thường Nhạc cười nhạt một tiếng.
- Cậu…
Diệp Vân thiếu chút nữa vẹo mũi, bộ dạng lưu manh của tên kia, khiến cho ấn tượng về mấy ưu điểm khó khăn lắm mới thấy ở hắn đều bay sạch.
- Chị, Tiểu Hoàng tới chúc mừng chị!
Ngay lúc Diệp Vân đang bị Thường Nhạc làm cho tức chết, một thanh âm trong trẻo đột ngột truyền đến từ bên ngoài.
- Ha ha, em gái Diệp Hoàng đã đến rồi!
Khi Diệp Linh Lung nghe thấy thanh âm này, mắt cô bừng sáng, thằng hề này tới, không khí trong nhà sẽ dịu đi ít nhiều.
- Ầm!
Cửa bị đẩy ra một cách thô lỗ, chỉ thấy một cô gái trong trang phục cảnh sát tùy tiện xông vào, mỉm cười với Diệp Vân trước:
- Chú, cháu gái tới chúc mừng chú!
Sau đó lại nhìn sang Diệp Linh Lung cười hì hì nói:
- Chị họ, ông xã của chị trông như thế nào? Để cho em họ xem rốt cuộc con mắt của chị rốt cuộc là thế nào?
Vừa nói vừa nhìn sang Thường Nhạc!
- Ha ha, mẹ ơi, Thường Nhạc ở trong này!
Khi tiếp xúc với bộ mặt quen thuộc kia, Diệp Hoàng bị dọa tới nhảy dựng lên, ma đầu siêu cấp này, ông vua của giới xã hội đen, kẻ khốn kiếp khiến cô từng trăm phương ngàn kế muốn bắt giữ, Thường Nhạc với vẻ anh tuấn phóng khoáng, lại siêu cấp tà ác kia không ngờ lại là vị hôn phu của chị họ mình?
Thấy Diệp Hoàng biến sắc, trong lòng Diệp Linh Lung chấn động, chẳng lẽ em ấy biết Tiểu Minh?
- Tôi là ai?
Thường Nhạc cũng tỉnh ngộ, hắn chần chừ nhìn Diệp Hoàng nói.
- Ha ha, ha ha. Không thể nào, đường đường là vua của giới xã hội đen – Thường Nhạc, Thường đại thiếu gia, anh lại không biết mình là ai, thật đúng là trò đùa!
Diệp Hoàng giống như vừa nghe được chuyện cười vậy.
- Thường Nhạc!
Hai cha con Diệp Linh Lung, Diệp Vân cùng ngây ngẩn cả người.
Thường Nhạc, ngôi sao mới chói sáng nhất trong giới xã hội đen, người được thế hệ trẻ Trung Quốc coi là nhân vật phong vân trẻ tuổi, hắn lại biến thành Vương Tiểu Minh, quả thực là không thể tin nổi!
Diệp Vân thiếu chút nữa là ngất xỉu.
Vốn dĩ cô đã cảm thấy bất mãn với những hành vi không đàng hoàng của Thường Nhạc, bây giờ thì hay rồi, mỗi lần lại một chuyện kinh người thế này, nhân vật trong giới xã hội đen, nhân vật phong vân?
Gả con gái bảo bối của mình cho người trẻ tuối đứng đầu giới xã hội đen…
- Tôi là Thường Nhạc?
Thường Nhạc nhíu mày, cái tên này thật sự rất quen thuộc.
Diệp Linh Lung cẩn thận đánh giá Thường Nhạc, hắn lại là nhân vật truyền kì trong giới xã hội đen, người đứng đầu Điểm G, thật khiến cho người ta kinh ngạc!
- Gả con gái ta cho người đứng đầu giới xã hội đen…
- Thường lão tướng quân, mời vào trong!
Diệp Vân còn chưa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến thanh âm cung kinh của đám lính canh.
- Lão gia, ngài đã tới.
Diệp Vân không ngờ Thường lão gia sẽ đích thân đến chỗ mình, ông ta vội vàng đứng dậy nghênh đón.
- Tiểu Diệp à, ta đến thăm con, cũng nhân tiện đến thăm đứa cháu nội bảo bối của ta.
Ông nội Thường Nhạc cười ha hả nhìn về phía Thường Nhạc.
- Tiểu Diệp!
Diệp Hoàng thiếu chút nữa không cười nổi, chú mình lại biến thành đứa nhỏ trong miệng người ta, thật là thú vị nha!
- Cháu nội?
Diệp Vân sửng sốt, giật mình nhìn Thường lão gia, sau đó lại nhìn sang Thường Nhạc, hai người bọn họ đều họ Thường, hơn nữa đều nhân vật xuất sắc như Thường Nhạc, thân phận sao có thể đơn giản đây?
- Ông nội?
Thường Nhạc nhìn thấy gương mặt quen thuộc này thì sững người.
Thường lão gia thấy tình cảnh này, trong lòng ông có chút căng thẳng:
- Cháu…
- Thường Nhạc anh ấy bị mất trí nhớ!
Diệp Linh Lung cẩn thận nói.
Mọi chuyện càng lúc càng phức tạp, đầu cô cũng ngày càng lớn.
Thân phận chân chính trước mắt, người đứng đầu Điểm G, cháu nội của Thường lão tướng quân, thân phận biến hóa như vậy, hắc đạo và bạch đạo đều có, cô không thể không bội phục!
- Mất trí nhớ?
Thường lão gia sửng sốt, nhưng lập tức mỉm cười:
- Đây là chuyện nhỏ thôi, bà nội nó vừa hay cũng đang ở nhà, nhân tiện về nhà xem một chút, tiếp tục không về nó cũng sắp biến thành kẻ lang thang rồi.
Quả thật, dựa vào khả năng của Công Tôn Thị, khôi phục trí nhớ cho Thường Nhạc, đối với bà mà nói, quả thực là dễ như trở bàn tay!
- Vậy hôn sự của anh ấy và cháu?
Diệp Linh Lung đỏ mặt, loại chuyện này lại do chính một cô gái nói ra đương nhiên sẽ cảm thấy ngượng ngùng, nhưng bản thân cha đối với Thường Nhạc đúng là có chút phản cảm.
Nếu lúc này cô không gắng sức, như vậy giữa cô và Thường Nhạc đúng là sẽ không có duyên phận rồi!
Diệp Hoàng thần sắc cổ quái nhìn Diệp Linh Lung, chị họ mình có phải bị tên khốn kiếp này ăn rồi không? Không ngờ lại cố ý muốn gả cho Thường Nhạc, thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, thật khiến người ta buồn bực!
Diệp Vân lần này lại không trực tiếp từ chối, nếu là thân phận lúc trước của Thường Nhạc, có lẽ ông ta sẽ từ chối, nhưng bây giờ… trong nháy mắt Thường Nhạc lại có thêm một thân phận nữa.
- Tất cả đều do lão gia làm chủ!
Diệp Vân thần sắc cung kính nói.
Nghe thấy vậy, Diệp Linh Lung lập tức nhìn về phía Thường lão gia.
- Con cháu đều có phúc phận của chúng, chỉ cần chúng nó không có ý kiến gì, chúng ta đương nhiên sẽ không phản đối!
Thường lão gia cười nhạt.
Cháu nội của ông lại liên tục có diễm phúc, trong nhà đã đành, mà bên ngoài cũng thật nhiều, ngay cả khi nó mất trí nhớ, vẫn có thể gặp được chuyện như vậy, người làm ông nội như ông không biết nên vui mừng hay đau đầu đây!
- Ha ha, cho dù có khôi phục trí nhớ hay không, anh chắc chắn cưới em, Linh Lung!
Thường Nhạc tà ác mỉm cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...