- Tiểu Minh, đây là nơi công cộng, anh chú ý hình tượng một chút có được không? Vừa mới lên máy bay, Thường Nhạc liền như chim nhỏ nép vào người Diệp Linh Lung.
Diệp Linh Lung để ý thấy vô số ánh mắt kỳ quái đều nhìn về phía bọn họ, cô cảm thấy không tự nhiên, vội vàng đẩy Thường Nhạc ra, duy trì khoảng cách với hắn.
Thường Nhạc căn bản không thèm để ý đến những ánh mắt kia, hắn và Diệp Linh Lung trước đó đã ước định rồi, bí mật gọi cô là bà xã, nhưng cũng không có nói rõ ràng là không được động chân động tay.
- Nơi công cộng? Ha ha, anh và bà xã anh thân thiết, ai dám nói xấu, cẩn thận anh đánh chết bọn họ!
Thường Nhạc vừa nói vừa giơ nắm tay lên thị uy.
Từ sau khi tỉnh lại, Thường Nhạc cảm thấy bản thân mình có một nội lực vô cùng lớn, cơ thể mỗi chỗ đều ẩn chứa sức mạnh, thật muốn tìm chỗ giải phóng bớt một chút.
Diệp Lung Linh không hề nghĩ ngợi, trực tiếp gõ đầu Thường Nhạc, nghiêm nghị nói: - Tiểu Minh, anh nhớ rõ ràng cho em, tốt nhất đừng động tay động chân, nếu không em đánh chết anh!
Thường Nhạc không tự chủ mỉm cười, Diệp Linh Lung, bộ đội đặc chủng đến từ Trung Quốc, Thiếu tá danh dự, đai đen Judo, cũng được coi là một cao thủ.
Nhưng về căn bản cũng không là gì so với cao thủ siêu cấp dị năng như Thường Nhạc.
Diệp Linh Lung còn chưa kịp phản ứng, thân thể Thường Nhạc lại dán lại gần.
- Trời ạ!
Diệp Linh Lung buồn bực xem thường hắn.
- Tiểu Minh, trước hết em nói cho anh biết, gặp bố mẹ em, anh phải nói anh là bạn học trước kia của tôi, mới vừa du học ở Pháp trở về. Vừa mới ngồi xuống, Diệp Linh Lung lại nhắc nhở.
- Yên tâm, anh nhớ kỹ rồi!
Thường Nhạc lại thuận tay ôm Diệp Linh Lung vào lòng, cảm giác ấm áp này thực sự rất thoải mái.
- A!
Nhìn thấy ánh mắt Thường Nhạc lóe lên, Diệp Linh Lung thở dài, cô hiểu được lần này mình đã đem về một phiền toái lớn.
Mộ Dung Quỷ Linh thế nào cũng không nghĩ tới, không ngờ Nô lại dùng sinh mạng để đổi lấy cơ hội chạy thoát, nhìn tới thi thể trên mặt đất, cô nhẹ nhàng nắm tay lại.
- Nếu Thường Nhạc biến mất, Nô, Áo choàng hắc ám cô trăm cay nghìn đắng mới lấy được để tặng ai? Trong đôi mắt xinh đẹp của Mộ Dung Quỷ Linh lộ ra vẻ trào phúng.
Ánh mặt trời quyến rũ chiếu lên người, khiến cho người ta nảy sinh ra một loại cảm giác lười biếng.
- Thật không ngờ nhanh như vậy đã trở về. Trung Quốc thật tuyệt! Thường Nhạc thoải mái vươn vai, theo bản năng nói.
- Nhanh như vậy đã trở về?
Diệp Linh Lung sửng sốt, mà Thường Nhạc cũng ngẩn người. Câu nói vừa rồi chỉ là phản ứng bản năng, nói ra xong hắn mới cảm thấy có vấn đề.
- Linh Lung!
Tiếng chào hỏi thân thiết truyền tới.
Thường Nhạc và Diệp Linh Lung đồng thời nhìn lại, chỉ thấy một đôi vợ chồng trung niên mặc quân phục lẳng lặng đứng ở đó, mà bên cạnh họ là một gã đàn ông trẻ tuổi vô cùng cao lớn, quyền thế.
Thường Nhạc rất không hài lòng nhíu mày lại. Tên đáng chết, dám gọi tên mụ của bà xã mình, quả thực là chán sống rồi!
- Bố mẹ!
Diệp Linh Lung vui mừng chạy xuống, sà vào lòng người phụ nữ trung niên.
- Bố vợ, mẹ vợ!
Thường Nhạc đi tới trước mặt họ, cung kính nghiêng người chào.
- Bùm!
Cha mẹ Diệp Linh Lung thiếu chút nữa bị những lời này hù dọa. Con gái bảo bối của mình mới đi Pháp một lần, liền dẫn theo con rể trở về, thật quá kinh khủng.
- Ha ha. Chàng trai, anh thật có khí phách, tới chị tôi mà cũng muốn, ha ha, tôi không thể không khâm phục anh. Gã đàn ông trẻ tuổi cao lớn bên cảnh bỗng nhiên tươi cười bước tới.
Gã vừa nói, tay vừa vỗ vai Thường Nhạc.
Thường Nhạc không nghĩ tới, gã đàn ông này là em vợ mình, chút ghen tuông vừa rồi đã sớm biến mất, nhưng lại không ngờ, cậu ta lại dùng sức mạnh vỗ vai mình.
- Nhóc con, không ngờ dám thử tôi! Thường Nhạc thiếu chút nữa bật cười, với chút sức lực nhỏ nhoi như vậy mà cũng dám thử hắn, hắn thở dài nói: - Haizz, không cưới chị cậu cũng không có cách nào khác!
- Móa ơi!
Khi vỗ tay vào vai Thường Nhạc, gã lập tức trợn mắt hít một ngụm khí lạnh, vừa rồi gã đâu có phải vỗ vai Thường Nhạc, phải nói là vỗ vào tảng đá thì đúng hơn.
- Sao lại không có cách nào khác? Gã kỳ quái nhìn Thường Nhạc.
- Haizz, bởi vì trong bụng Linh Lung đã có cốt nhục của tôi! Thường Nhạc bất đắc dĩ nhún vai, vẻ mặt chân thành.
- Phì!
Hai vợ chồng Diệp gia đồng thời choáng váng.
- Vương Tiểu Minh, anh lại nói lung tung, cẩn thận tôi đánh chết anh! Diệp Linh Lung thiếu chút nữa nhảy dựng lên, tên đáng chết này dám nói ra những lời nhảm nhí như vậy.
- Vương Tiểu Minh? Tên thật là hay!
Diệp Tiểu Thiên vỗ vỗ vai Thường Nhạc, cười hì hì nói: - Người anh em, có thể kể cho em nghe một chút chuyện giữa anh và chị em được không?
Trước mặt mọi người cũng không hỏi được gì, Diệp Vân liếc nhìn Thường Nhạc một cái thật sâu, nói: - Đi thôi, chúng ta về nhà rồi nói!
Diệp Linh Lung hung tợn trừng mắt nhìn Thường Nhạc, ôm vai mẹ cùng lên xe, còn Thường Nhạc và Diệp Tiểu Thiên ngồi ghế sau xe.
Mới đầu Thường Nhạc còn không có ý nghĩ này, trong suy nghĩ của hắn, Linh Lung nhất định phải làm vợ hắn, còn có, làm việc đó rất vui.
Thực ra, tuy rằng hắn mất đi trí nhớ, nhưng bản chất của hắn vẫn như cũ không thay đổi nhiều lắm.
- Tiểu Thiên, bố cậu làm chức gì?
Chiếc xe liên tục lướt qua vài đại viện lớn, cuối cùng đi vào một đại viện bình thường nhất, nhưng Thường Nhạc thấy rõ bốn phía có rất nhiều binh lính canh gác.
- Anh phải cẩn thận một chút, chức quan của bố tôi tuyệt đối dọa chết người! Thần sắc Diệp Tiểu Thiên kỳ quái nói.
Trong lúc hai người còn đang nói chuyện, xe đã dừng lại.
- Oa, tất cả đều là mỹ nữ!
Thường Nhạc vừa bước xuống xe, trong nháy mắt liền nhìn thấy một đám người làm đang huấn luyện bên kia, hắn nhìn mà mắt tỏa sáng, sắc tâm bắt đầu trỗi dậy.
Diệp Linh Lung cũng chú ý tới vẻ mặt này của Thường Nhạc.
- Tên đáng chết, không ngờ hắn lại là một sắc lang. Diệp Linh Lung đạp mạnh đôi giày da vào mu bàn chân của Thường Nhạc.
- A!
Thường Nhạc đau tới trợn mắt nhe răng, hít phải một hơi khí lạnh.
- Cái kia Vương Tiểu Minh, cậu qua đây. Khi gọi cái tên này, Diệp Vân cảm giác không được tự nhiên, ông hướng Thường Nhạc vẫy vẫy tay.
- Ồ, bố vợ, bố gọi con!
Thường Nhạc nhất thời còn không kịp phản ứng.
- Cậu và Linh Lung quen biết nhau từ khi nào? Nhà cậu có những ai? Cậu làm việc ở đâu?... Diệp Vân nghiêm túc nhìn chằm chằm Thường Nhạc.
Vẻ mặt kia giống như đang thẩm vấn phạm nhân. Da dầu Thường Nhạc run lên: - Con cùng Linh Lung là bạn học, con là trẻ mồ côi, tạm thời vẫn chưa có việc làm!
Nghe nói như thế, Diệp Vân nhíu mày lại. Hắn ngoại trừ bề ngoài anh tuấn ra thì chẳng còn điểm nào tốt: - Không việc làm? Vậy cậu có dự tính gì cho tương lai không?
Diệp Vân cố đè nén bực bội, người này tốt xấu gì cũng cùng con gái bảo bối của mình có quan hệ.
- Tương lai.
Thường Nhạc choáng váng, bản thân hắn còn không nhớ nổi bất cứ chuyện gì, còn nói gì tới tương lai? Nhưng nếu muốn lấy con gái của đối phương thì cũng nên nói chút gì đó. Nghĩ tới đây, hắn thốt lên: - Bố yên tâm, ông đây có tay có chân, nhất định sẽ mang tới cho Linh Lung những ngày tháng tốt đẹp!
- Ầm!
Diệp Vân đập mạnh mặt bàn, đứng lên, tức giận nhìn Thường Nhạc nói: - Ông đây? Ông của ai?
Thường Nhạc ngây ngẩn cả người, vừa rồi hai từ ông đây là hắn thốt ra, căn bản không hề suy nghĩ, vừa dứt lời, hắn liền thầm kêu một tiếng không ổn.
- Lão Diệp, đây là có chuyện gì vậy? Mẹ con Diệp gia bên cạnh đang nói chuyện phiếm, thấy bên này xảy ra vấn đề, vội vàng đứng lên.
- Ha ha, bố vợ, xin lỗi, vừa rồi con không nghĩ qua nên mới nói sai. Thường Nhạc bất đắc dĩ nhún vai.
- Nhóc con, cậu rốt cục có lai lịch như thế nào?
Vì hạnh phúc cả đời của con gái, Diệp Vân thực sự muốn động thủ, ông trực tiếp đập súng lên mặt bàn: - Nếu hôm nay cậu không nói cho rõ ràng thì đừng hòng đi khỏi đây!
Diệp Linh Lung choáng váng, cô lo lắng nhìn mẹ, Diệp phu nhân vội vàng giữ tay Diệp Vân, liên tiếp nháy mắt với con gái bảo bối của mình.
- Bố, chúng con còn có chút việc cần làm, buổi tối trở về nói tiếp nha! Cũng không đợi Diệp Vân kịp phản ứng, cô liền kéo tay Thường Nhạc chạy ra ngoài.
- Ầm!
Sau khi hai người vừa chạy đi, trong phòng liền vang lên tiếng đập bàn thật mạnh. - Đường đường là con gái của Diệp tư lệnh tôi, làm sao có thể gả cho một tên côn đồ!
- Em họ, chúng ta đã phải người đi tìm lão Đại khắp nơi, tin rằng rất nhanh sẽ có tin tức thôi!
Nhìn bộ mặt Đệ Nhị Mộng ngày càng gầy yếu, Bảo Ngọc lo lắng nói.
Đệ Nhị Mộng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, kiên định nói: - Em muốn báo thù!
- Báo thù?
Bảo Ngọc sững sờ.
- Đúng vậy, bất kỳ ai làm thương tổn tướng công em, em nhất định phải bắt kẻ đó hoàn lại gấp bội! Trong ánh mắt ôn nhu của Đệ Nhị Mộng hiện lên sát khí nồng đậm.
- Đúng vậy, thù của lão Đại nhất định phải báo!
Đám người Hải Văn lần lượt đi tới, lần này Thường Nhạc gặp chuyện không may ở Pháp, những đàn em như bọn họ tự nhiên cũng cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
- Nhưng người biết hành tung của lão Đại trước nay rất ít, tại sao lần này lại có hai nhóm người mai phục ám sắt lão Đại? Vô Mộng có chút khó hiểu.
- Kim Sa!
Vô Nhai ngồi ở tận trong cùng bỗng nhiên mở mắt, lạnh lùng thốt ra hai chữ.
- Haizz, thật không ngờ rằng, ông ấy lại tức giận như vậy. Vừa đi ra khỏi đại viện, Thường Nhạc liền buồn bực nói.
Diệp Linh Lung bỗng ngừng lại, nghiêm túc nhìn Thường Nhạc, nói: - Anh thật sự đáng chết, hoàn toàn không làm theo lời em nói, hiện tại thì tốt rồi, nhà em anh chắc chắn không thể bước vào.
Cô thoáng dừng lại một chút, lấy ra một ít tiền, đặt vào tay Thường Nhạc, nói: - Anh tự mình ra ngoài tìm một khách sạn ở đi!
- Em không để ý đến anh nữa?
Tâm trạng Thường Nhạc căng thẳng.
Diệp Linh Lung nhìn bộ dạng khẩn trương của hắn, mềm lòng. - Em sẽ dẫn anh tới bệnh viện kiểm tra một chút, anh tạm thời ở lại khách sạn, có thời gian, em nhất định tới thăm anh!
Thường Nhạc ngẩn người, đột nhiên trong đầu lóe lên một ý tưởng, hắn gật gật đầu: - Vậy được rồi, em nhất định phải nhớ tới thăm anh đấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...