Mấy gã côn đồ hít một hơi dài, kể cả anh Hổ đích thân lên cũng đều nhận mặt sẹo một quyền, mà trước mặt người này, chẳng những dùng dùng cơ thể cưỡng ép tiếp mặt sẹo một quyền, hơn nữa còn làm cho gã mặt sẹo lui lại mấy bước.
Đây quả thực là chuyện không thể tin nổi.
Mặt sẹo cố gắng hít thở để bình tĩnh một chút, ánh mắt lo lắng nhìn Hải Văn, ánh mắt đó dường như đang nhìn một con quái vật.
- Sảng khoái! Cơ thể Hải Văn duỗi ra một chút, trên mặt lộ ra vẻ khoan khoái dễ chịu.
Sắc mặt mặt sẹo thay đổi, gã căn bản không tin việc kỳ lạ này, gã nắm tay lại, lần này tập trung sức mạnh lớn hơn trước rất nhiều, khí thế cũng mạnh hơn nhiều.
Sức mạnh cao thủ ngoại tộc đã đạt tới đỉnh cao.
- Mau, nhanh lên! Hải Văn hưng phấn vỗ ngực, mười phần là muốn ăn đòn.
- Bịch!
Nắm tay của Mặt sẹo đánh tới tấp lên người Hải Văn.
Siêu cao thủ mạnh như Thường Nhạc mà không thể làm thương được Hải Văn, huống hồ là tên cao thủ loại thường như mặt sẹo, quả thực là kiến cắn voi.
Hải Văn vẫn lẳng lặng đứng yên chỗ đó, mà mặt sẹo lại đau đớn xoa nắm đấm của mình.
- Đây chỉ là một trong các tiểu đệ của tao, chúng mày cảm thấy thế nào? Mặt Thường Nhạc lộ ra vẻ tự nhiên tươi cười, nhã nhặn nói.
Hơn mười tên côn đồ cùng với bốn gã Đại Hán cùng lúc hít một hơi dài, quả là khác người.
- Tao cũng không tin mỗi tiểu đệ của mày đều lợi hại như vậy.
Mặt sẹo xoa xoa nắm đấm, trên mặt lộ ra vẻ ngờ vực.
- Hả?
Thường Nhạc cười, tên mặt sẹo này quả là người thú vị, hắn thản nhiên cười nói: - Vậy thì mày thấy nên làm gì đây?
Mặt sẹo đảo mắt, chỉ tay vào người bình thường nhất, đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất kia nói: - Tao chọn cô ta, thế nào?
- Tiểu Bảo?
Thường Nhạc xém chút bật cười, để mình chọn, mình thà chọn Hải Văn cũng không muốn chọn Tiểu Bảo, chiêu di chuyển tức thời của Tiểu Bảo quả thực là muốn lấy mạng người ta.
- Không được chọn Tiểu Bảo!
Hoa Nhã Ca như diều hâu bảo vệ gà con ngăn cản Tiểu Bảo trước mặt.
- Ha ha, Tiểu Bảo thử nhé! Tiểu Bảo cười hì hì từ bên cạnh Hoa Nhã Ca đến trước mặt tên mặt sẹo.
Ngón tay chỉ lên mặt mặt sẹo nói: - Nhóc con, chỉ cần anh chạm được vào tôi, haha, anh muốn gì cũng được.
Mặt sẹo mắt sáng lên, giơ nắm đấm tấn công về hướng Tiểu Bảo.
- Xoẹt!
Mặt sẹo chưa còn kịp phản ứng, Tiểu Bảo trước mặt đã biến mất rồi.
- Bịch!
Trong nháy mắt, Tiểu Bảo đã đến phía sau mặt sẹo, bàn chân đạp vào mông mặt sẹo một nhát.
Thân hình mặt sẹo lảo đảo, cả người ngã bịch trên mặt đất.
- Hì hì!
Tiểu Bảo đứng trước mặt gã, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, nói móc: - Nhóc con, anh cảm thấy thế nào?
Mặt sẹo dụi mắt, vẻ mặt cổ quái nói: - Cô….cô là tiên nữ ư ?
Tiểu Bảo ngẩn ngơ, lần đầu tiên nghe người khác nói mình là tiên nữ, cô ta hưng phấn nói: - Nhóc con, tôi xem anh rất thuận mắt, ha ha, nói cho anh biết một bí mật.
- Bí mật gì? Mặt sẹo vẻ mặt nghi ngờ.
- Ha ha, hắn chính là lão Đại của Điểm G!
Vừa nói cô bé vừa chỉ tay về phía Thường Nhạc.
- Bịch!
Nghe nói như vậy, thân hình mặt sẹo run lên. “Bịch” gã ngã quỵ xuống đất, cả người run sợ nói: - Lão Đại điểm G? Lão Đại, Lão Đại, Lão Đại, em đáng chết, em đáng chết.
Thường Nhac sững sờ, thế lực Điểm G còn chưa khuếch trương tới Macao, làm sao có nhiều tiểu đệ vậy?
Mặt sẹo nhìn kỹ Thường Nhạc, quả thật giống lão Đại trong truyền thuyết, phong lưu phóng khoáng, mỗi tiểu đệ chọn lựa ngẫu nhiên đều lợi hại như vậy, ài, chính mình không phục cũng không được rồi.
Mặt sẹo vô cùng cung kính nói: - Lão Đại của chúng em là lão Hổ, lão Đại của lão Đại chúng em là Huyết Hổ, ngài đương nhiên là Lão Đại cao nhất rồi.
- Móa ơi!
Nói nửa ngày, gã đúng là thành viên điểm G, Thường Nhạc vung tay lên nói: - Được rồi, đứng lên đi!
Thiếu nữ lúc trước hoàn toàn choáng váng, thần sắc cô kỳ dị nhìn ân nhân cứu mạng, hắn là người tốt hay người xấu đây?
- Choang!
Lúc tên mặt sẹo vẻ mặt tôn kính nhìn Thường Nhạc, chỗ ngoặt của khách sạn Macao phồn hoa cửa sổ bị đánh vỡ toang, một tên thân hình gầy yếu lảo đảo ngã xuống đất.
- Anh Mike!
Lúc cô bé nhìn thấy thân hình gầy yếu kia liền kinh hoảng kêu lên.
- Tóm lấy!
Mike vừa dứt lời, hai gã Ninja Nhật Bản cùng lúc rơi xuống đất, đao kiếm Ninja sáng loáng ngoằn ngoèo 1 góc lạ, vượt qua lao tới.
- Hừ!
Thường Nhạc nghe thấy âm thanh này của tiểu Nhật Bản rất không thích, thân hình hắn di chuyển. Hai gã Ninja kia cảm giác như có một luồng gió mát thổi qua, tiếp đó, hai tên liền lẳng lặng đứng đó.
- Bùm!
Trong nháy mắt, hai tên gục ngã xuống mặt đất.
- Lão Đại quả nhiên chính là lão Đại.
Vết đao vừa rồi của Thường Nhạc đã giết chết tên Ninja kia. Gã hít một hơi, thân thủ như vậy, quả thực vượt quá sự tưởng tượng của gã.
- Anh là ai ? Tại sao lại cứu tôi ? Mike được thiếu nữ đỡ dậy, vẻ mặt anh ta kinh ngạc nhìn Thường Nhạc.
- Anh là người láu cá bậc nhất Châu Âu.
Thường Nhạc hứng thú ngước nhìn cậu thanh niên trước mặt, thật không ngờ, mình mới tới Macao đã cứu một nhân vật như vậy, xem ra vận khí thật tốt.
- Anh Mike, hắn là Thường Nhạc người đứng đầu Điểm G.
Thiếu nữ kéo áo Mike, thận trọng nói.
- Thường Nhạc!
Nghe cái tên này, mắt Mike sáng lên.
- Ai, người sợ nổi tiếng lợn sợ béo! Trên mặt Thường nhạc lộ ra nụ cười thản nhiên, hắn nói: - Mike, với khả năng đánh bạc của cậu, làm sao có thể sa sút đến thế này?
Mike cười chua xót, anh ta nói: - Lần này tôi bị cao thủ của Nhật Bản và Úc cấu kết làm hại, kết quả chẳng những thua sạch tất cả tiền bạc, hơn nữa lại bị bọn Ninja này và các cao thủ Úc đuổi giết!
Thường Nhạc mỉm cười gian tà, hắn nói: - Thật không ngờ, đường đường là kẻ láu cá bậc nhất châu Âu mà lại rơi vào tình cảnh này, thật sự ngạc nhiên à.
- Ha ha, quả thực có chút buồn bực. Mike mỉm cười nhìn Thường Nhạc, nói: - Tuy nhiên có thể gặp người đứng đầu DDiểm G, mọi buồn bực đều sẽ...
- Oh?
Vẻ mặt Thường Nhạc biến đổi, xem ra Mike vẫn là một kẻ khôn ngoan, những người khôn ngoan nói chuyện rất rễ hiểu.
- Mike tôi rơi vào tình cảnh như thế này, muốn vươn lên, có lẽ phải nhờ vào anh rồi. Mike nhìn sâu vào mắt Thường Nhạc, nghiêm túc nói.
Thường Nhạc nheo mắt, hắn nói: - Tại sao phải nhờ tôi?
Mike nhún vai bất đắc dĩ, cười hì hì nói: - Được người đứng đầu Điểm G cứu, tôi nợ anh một ân tình, mỗi người một ranh giới, chi bằng tôi và anh phối hợp với nhau.
Thường Nhạc cuối cùng hài lòng mỉm cười: - Người khôn ngoan nói chuyện đúng là dùng ít sức, từ nay về sau, cậu hãy theo tôi, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
- Nhóc con, nếu anh là tên láu cá bậc nhất châu Âu, haha, kĩ năng đánh bạc nhất định lợi hại lắm! Tiểu Bảo nghênh ngang đi tới trước mặt Mike, cười hì hì hỏi.
Mike sững sờ, gật đầu nói: - Bình thường thôi.
- Ai, bình thường thôi à, được rồi! Tiểu Bảo sờ sờ chiếc thẻ trong túi áo, lấy làm tiếc nuối lắc đầu.
Thường Nhạc thật sự hoài nghi, tiền trong thẻ của Tiểu Bảo làm sao mà kiếm được?
Phong Vân Macao là sòng bạc lớn nhất Macao, mô hình hoàn thiện nhất, nổi tiếng nhất, nơi đây tập trung nhiều loại người, đánh lớn đên hơn trăm triệu, đánh nhỏ đến mấy trăm, gần như tận dụng hết sức.
Mà ông chủ sòng bạc Hoa Tiêu cũng là tinh anh trong tầng lớp thượng lưu Macao.
Khiến cho người ta chú ý nhất lại là hai thiên kim tiểu thư, đều là tuyệt sắc mỹ nữ, các cô trở thành đối tượng theo đuổi điên cuồng của tất cả công tử bột Macao.
Thường Nhạc vừa bước vào sòng bạc Phong Vân, một luồng khí thế chợt ập tới.
- Mike, nhiệm vụ của cậu hôm nay chính là phải thắng được toàn bộ sòng bạc Phong Vân! Thường Nhạc nheo mắt, nhìn Kim sư ở trung tâm sòng bạc.
Ánh mắt Hoa Nhã Ca nhìn lấm lét bốn phía xung quanh, trốn học cùng chồng tương lai chiếm số tiền của bố, nếu để bố phát hiện ra, mình nhất định sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Mike cười tự nhiên: - Chỉ sợ anh không có đủ tài chính!
- Tiền không phải là vấn đề !
Thường Nhạc nhìn về phía Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo căng thẳng, nắm chặt tấm thẻ.
- Ai, Tiểu Bảo à, em yên tâm, cho dù thua sạch tiền, anh cũng không dùng tiền của em. Thường Nhạc sờ sờ tấm thẻ giống hệt của Tiểu Bảo trong túi áo, trên mặt lộ ra nụ cười thành thật.
Đã được gọi là người láu cá nhất Châu Âu, đương nhiên không phải là tầm thường, Thường Nhạc mua đồng xu, Mike gần như mỗi lần đều đặt cả lên.
Nhà cái mới lúc đầu mỉm cười, đến yên tĩnh, cuối cùng trên mặt xuất hiện mồ hôi lạnh.
- 123!
Vẻ mặt Mike bình thản nhìn nhà cái nói.
- 123, nhà cái trả 500 triệu.
Lúc này, bốn phía nhiều người đã vây quanh.
- Lớn 456!
Mike không chút do dự, nhà cái vừa bỏ tay, anh ta đã bình tĩnh báo kết quả.
- Lớn 456, nhà cái trả 10.
Hoa Tiêu đang xem trận đánh bạc này qua màn hình.
Lông mày nheo lại, ông ta nói: - Làm sao nó có thể đến đây? Chẳng lẽ nó không biết nguyên tắc của giới cờ bạc sao?
Ở mỗi sòng bạc đều có một luật bất thành văn, điều này cũng áp dụng cho hầu hết các nơi trên thế giới, bình thường giới cờ bạc có cao thủ danh tiếng, bọn họ bước vào sòng bạc, thông thường để nhận một khoản tiền nhất định, hoặc để giành lấy một khoản tiền nhất định, rồi họ sẽ tự động rời đi.
Nếu bọn họ đã thắng được số tiền lớn, vậy thì sòng bạc hoàn toàn có giết anh ta sau khi anh ta đã rời đi, trên con đường cờ bạc không ai có thể nói được bất cứ điều gì.
Mà Mike đã là tên láu cá bậc nhất Châu Âu, tài liệu về anh ta đương nhiên có thể dùng tốc độ nhanh nhất để điều tra ra, anh ta cũng hiểu nguyên tắc như vậy, mà bây giờ anh ta lại kề cà không đi.
Bây giờ đồng xu càng hợp càng nhiều, hiển nhiên chỉ có một mục đích: đạp phá quán!
- Đi xuống xem một chút!
Khi Mike tập hợp được 100, Hoa Tiêu rốt cuộc không kìm nổi đứng lên.
Thường Nhạc và Hoa Nhã Ca ở cách đó không xa quan sát, bởi vì nguyên nhân vị trí đứng, nên góc quay không thể nào chụp được điểm này.
- Cha ra rồi!
Lúc Hoa nhã Ca nhìn thấy Hoa Tiêu, ánh mắt sáng lên, hưng phấn nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...