Thiếu Gia Phong Lưu

Tây Môn Khinh lấy tờ giấy lau cái miệng nhỏ của mình, trừng mắt dữ tợn nhìn Thường Nhạc, nói:
- Đều tại anh đấy!

- Tại anh à?

Thường Nhạc ngẩn người ra, lập tức nhún vai, bất đắc dĩ nói:
- Anh đã quá nhã nhặn với em rồi!

- Nhã nhặn? Anh làm bụng tôi phình to như vậy mà cũng gọi là nhã nhặn à, làm hại tôi bây giờ mỗi ngày đều nôn đến mấy lần.
Tây Môn Khinh tiếp tục lôi khăn giấy ra lau nhẹ lên người Thường Nhạc.

Thường Nhạc cảm thấy nhức đầu, trách nhiệm cũng không phải hoàn toàn đổ hết cho mình, phải biết là lúc đó cũng kiềm chế mình rồi, nhưng cô ta cố tình lôi mình vào đó.

- Không xong rồi, ông phái người theo dõi chúng ta!
Thần sắc Tây Môn Khinh hơi thay đổi, thần sắc dũng mãnh lập tức biến thành con cừu nhỏ.

Thường Nhạc lập tức ôm lấy Tây Môn Khinh, ôn tồn nói:
- Anh kể em nghe một chuyện cảm động, có được không?

- Ừ!

Tây Môn Khinh liếc nhìn Thường Nhạc một cái, ra hiệu cho hắn phải duy trì khoảng cách.

- Trong một thành phố nhỏ xinh đẹp yên bình, có một cặp tình nhân vô cùng yêu nhau, mỗi ngày bọn họ đều đi dọc bờ biển ngắm mặt trời mọc, buồi tối đi dọc bờ biển ngắm mặt trời lặn, những người đã từng gặp họ đều ngưỡng mộ ngắm nhìn họ.

- Nhưng có một ngày, trong một tai nạn, cô gái bất hạnh bị trọng thương, nằm lặng lẽ trên giường bệnh, mấy ngày mấy đêm không tỉnh lại, ban ngày, chàng trai ngồi bên giường không ngừng gọi tên người yêu không hay biết gì của mình, còn buổi tối, chàng trai đến giáo đường nhỏ trong thành phố đề cầu nguyện thượng đế, chàng đã khóc khô hết nước mắt, rốt cục có một ngày, thượng đế bị chàng trai si tình này làm cho cảm động.

Thượng đế hỏi:
- Cậu nguyện dùng tính mạng của mình để trao đổi sao?
Chàng trai không chút do dự trả lời:
- Tôi tình nguyện!
Thượng đế nói:
- Vậy được rồi, người yêu cậu sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi, nhưng cậu phải đồng ý với ta biến thành chuồn chuồn trong vòng ba năm!

- Vài ngày sau, cô gái bình phục, cô hỏi thăm khắp mọi nơi tung tích của chàng trai, chàng trai biến thành chuồn chuồn không lúc nào rời xa cô gái cả, chỉ có điều cậu không biết nói, cũng không biết ôm, chỉ có thể yên lặng chấp nhận cô gái không hay biết gì.

- Mùa hạ trôi qua, cơn gió lạnh mùa thu thổi rơi những chiếc lá, chuồn chuồn không thể không rời khỏi nơi này.

Mùa xuân lại đến, chuồn chuồn lại nhanh chóng bay trở về tìm kiếm người mình yêu.


- Thế nhưng, đứng cạnh bên bóng dạng quen thuộc của cô ấy là một chàng trai khôi ngô tuấn tú, chuồn chuồn từ giữa không trung rơi xuống!
Thường Nhạc kể chuyện hoàn toàn nhập tâm vào nhân vật.

Đến cả chính hắn cũng bị câu chuyện mình kể làm cho cảm động.

Mà Tây Môn đại tiểu thư của chúng ta lại phủi miệng, khinh thường nói:
- Thật là môt tên ngốc, nếu tôi mà là anh ta sẽ đưa cô gái vào tròng, sau đó lại biến thành chuồn chuồn, ha ha, đến lúc đó bụng cô gái to lên rồi, đương nhiên sẽ không thay lòng đổi dạ!

Thường Nhạc không nói gì, ánh mắt cổ quái nhìn về phía Tây Môn Khinh, nếu muốn cải tạo cô ta thành thục nữ chân chính, chỉ sợ là Tây Môn lão gia còn phai hao tốn công sức rất nhiều!

- Thường Nhạc, chúng ta trước đó đã nói rồi, sau khi sinh con, ngươi và ta mỗi người phụ trách một nửa.
Tây Môn Khinh cảm thấy được Thường Nhạc ôm có chút ấm áp, bất giác rời thân thể mình ra.

- Mỗi người phụ trách một nửa?

Thường Nhạc ngẩn người.

Tây Môn Khinh nghiêm túc nói:
- Đương nhiên, ví dụ như: dạy con nói, anh một nửa, tôi một nửa, làm cha thì anh nửa ngày, tôi nửa ngày, cho con bú, anh nửa ngày, tôi nửa ngày…

- Dừng!

Vẻ mặt Thường Nhạc cổ quái giơ tay lên, chỉ vào ngực nói:
- Em cho là anh có thể cho con bú sao?

- Mẹ kiếp, tôi có thể sao anh không thể, chỉ cần anh chăm chỉ một chút, thì sẽ có ấy mà.
Tây Môn Khinh bất mãn nói.

Thường Nhạc cảm thấy còn nói tiếp nữa, mình sẽ biến thành đàn bà mất, hắn cười gian xảo nói:
- Anh từng nghe người ta nói một câu.

- Nói cái gì?

Tinh thần Tây Môn Khinh bất giác lại bị thu hút.

- Sinh con, đó là sự trừng phạt lớn nhất của thượng đế đối với phụ nữ!
Thường Nhạc không tự chủ được mỉm cười.

Môn Khinh hiểu được ý của Thường Nhạc, chân cô đạp mạnh xuống đất, nhưng bóng Thường Nhạc đã sớm dời đi.


- Nếu gả em cho Thường gia, Tây Môn gia sẽ chuẩn bị đồ cưới gì?

Thường Nhạc đặt câu hỏi.

Tây Môn Khinh ngẫm nghĩ một chút, lại nhìn Thường Nhạc nói:
- Ông đây cũng không rõ lắm, thế nhưng tối nay ông nội sẽ nói cho anh biết!

- Cái lợi hại nhất của Tây Môn gia là gì?

Ngũ đại gia tộc không có gia tộc nào giống ngau, gia tộc Đông Phương phú quý, gia tộc Tư Đồ có sức mạnh, vvv, mà gia tộc Tây Môn mỗi lần tranh đấu đều giữ vị trí trung lập.

Thực lực gia tộc Tây Môn vẫn chưa bao giờ tiết lộ ra ngoài.

Đây là chuyện mà Thường Nhạc vẫn luôn muốn biết.

Tây Môn Khinh nhíu mày, cẩn thận nói:
- Gia tộc Tây Môn chúng tôi kinh doanh khắp thế giới, ngoài ra, còn có bốn trăm người tham gia vào bộ đội thiết huyết, còn cái khác cũng không rõ lắm.

Thường Nhạc nhún vai:
- Vẫn là buổi tối đến bắt chẹt lão gia nhiều chút!

Mộ Dung Trường Thiên nhìn ngắm Tuyệt Sắc Yêu Cơ trước mặt, là cô ta đã cướp lại mình từ tay tử thần.

Nhưng là mình đã mất đi nhiều thứ, nhìn nắm tay mơ hồ không rõ của mình, nội tâm gã cảm thấy đau xót:
- Mình vẫn được coi là người sao?

- Sức mạnh anh lại tăng thêm lần nữa, hy vọng có thể làm việc tốt cho Thánh Điện, Thánh Điện sẽ không để ngươi thiệt đâu.
Tuyệt Sắc Yêu Cơ lạnh lùng nói.

Mộ Dung Trường Thiên lặng lẽ xoay người, nắm tay hướng mạnh lên trời múa may, khắp nơi lập tức tối sầm lại, vô số dòng khí cực mạnh tụ tập lại vị trí nắm tay gã.

- Thật là mạnh!

Trên mặt Mộ Dung Trường Thiên lộ ra nụ cười lạnh, nói:
- Thường Nhạc, lần này tao sẽ cho mày nếm mùi thất bại!


- Ân oán giữa anh và Thường Nhạc, Thánh Điện không quan tâm, nhưng ngươi phải nhớ kỹ nhiệm vụ mà Thánh Điện giao cho anh.
Tuyệt Thế Yêu Cơ khẽ nhíu mày, người đàn ông này tầm nhìn hạn hẹp, không biết vì sao Thánh Điện lại chọn hắn?

- Yên tâm, số mạng là là do Thánh Điện ban cho, tôi sẽ tận tâm tận lực làm việc cho Thánh Điện.
Ánh mắt Mộ Dung Trường Thiên lóe lên sát khí, Thánh Điện, chó thần điện thì có, một khi Mộ Dung Quỷ Linh đạt được Áo choàng Hắc ám từ thành Khải Định, hơn nữa thêm cả Mũ giáp Hắc Ám từ tay của Sở Phi Dương, sức mạnh mình sẽ điên cuồng tăng lên.

- Hy vọng anh có thể làm dễ như nói, nếu không, những gì Thánh Điện cho thể cho anh thì cũng có thể lấy đi.
Tuyệt Sắc Yêu Cơ như nhìn thấu tâm tư của Mộ Dung Trường Thiên, lạnh lùng nói.

Vừa dứt lời, thân hình Yêu Cơ quay tròn một góc quỷ dị, bất ngờ biến mất vào hư không.

- Em gái, hy vọng tốc độ em sẽ nhanh hơn!
Mộ Dung Trường Thiên nhìn vào hư không mịt mờ, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh.

Từ lần trước sau khi Mộ Dung Quỷ Linh bị bắt, do có quan hệ nên Thường Nhạc vẫn không ra tay ác độc.

Nhưng giam giữ được khoảng hai tuần, Mộ Dung Quỷ Linh bỗng dưng biến mất.

Mộ Dung Quỷ Linh được cứu, Thường Nhạc cũng không có phản ứng gì lắm, giết không thể giết, thả không thể thả, được người cứu đi là cách tốt nhất.

Tuy nhiên tổng bộ có nhiều cao thủ như vậy, người có thể đưa Mộ Dung Quỷ Linh đi rốt cuộc là nhân vật thế nào?

Thường Nhạc bồi dưỡng tình cảm cùng Tây Môn Khinh, sau khi tình cảm xong thì tới chỗ hẹn với Tây Môn lão gia.

Chỗ ở của Tây Môn lão gia cách biệt thự khoảng tầm trăm mét.

Thường Nhạc nhìn cây cối được sắp xếp thầm kinh hãi, ông cụ còn muốn thử nghiệm mình nữa sao?

- Vào đi!

Vừa dứt lời, Thường Nhạc cảm thấy hai mắt sáng lên, hàng cây chắn ngang đó tự động rời đi.

Cách đó không xa có một gian phòng nhỏ, Tây Môn lão gia đang lặng lẽ ngồi trong đó.

Nếu không phải bộ dạng quá bỉ ổi thì quả thật có thể tạo cho người ta cảm giác chấn động.

Trong phòng bố trí rất đơn giản, trên chiếc bàn bên cạnh có hai chén nước, Tây Môn lão gia phất tay mời Thường Nhạc ngồi xuống.

Từ từ mở miệng nói:
- Tây Môn gia ta sở dĩ có thể đứng vững mấy trăm năm không gục, có biết nguyên nhân vì sao không?

Thường Nhạc sửng sốt, nói:
- Sức mạnh, sức mạnh đại diện cho tất cả!

- Không phải!


Tây Môn lão gia khẽ lắc đầu, đương nhiên không hài lòng với câu trả lời của Thường Nhạc.

- Đủ xảo trá, ẩn nấp tốt!
Thường Nhạc bĩu môi, nếu Tây Môn lão gia không ép mình nói, mình cũng không nói thẳng ra thế.

Trên mặt lộ ra nụ cườiTây Môn lão gia, nói:
- Cái cháu thấy chỉ là mặt ngoài thôi!

- Chẳng nhẽ là trận thức!

Trong chớp mắt, trong đầu Thường Nhạc lóe lên một ý tưởng, hắn nghĩ đến trận pháp vây quanh mình ngày hôm nay, không kìm nổi thốt lên.

Ánh mắt Tây Môn lão gia sáng lên, nói:
- Đúng thế, trẻ nhỏ dễ dạy!
Thường Nhạc nghĩ tới trận thức gặp ở Nhật Bản và trận thức ở nhà Tây Môn này quả thực rất cổ quái và bá đạo, nếu quả thực có cao thủ bày binh bố trận như vậy, thế lực Điểm G đúng là như hổ mọc thêm cánh.

Tây Môn lão gia như đọc được suy nghĩ trong đầu Thường Nhạc, ông lạnh nhạt nói:
- Cháu đã là con rể Tây Môn gia, bản thân cũng có liên quan đến hưng suy của gia môn, Khinh nhi đã lựa chọn cháu, gia tộc Tây Môn chúng ta không thể không tặng báu vật cho cháu được.

Nói tới đây, thoáng dừng lại một chút, thở dài nói:
- Thế gian không có trung lập vĩnh viễn, quả nhiên không sai!

Thường Nhạc đương nhiên không quan tâm đến những thứ này, cái mà hắn quan tâm là trận.

Tây Môn lão gia phất tay, nói:
- Ra đi!

Chỉ thấy bóng đen trước cửa lóe lên, xuất hiện trước mặt bốn gã trung niên.

Thường Nhạc sửng sốt, bốn người này không có hơi thở người mạnh, ông cụ không tặng bọn họ cho mình chứ?

Tây Môn lão gia thận trọng nói:
- Cháu đừng xem thường bọn họ, bọn họ là cao thủ xếp trận hàng đầu của gia tộc Tây Môn đấy, bọn họ ngang với thiên quân vạn mã, hy vọng cháu có thể sử dụng hợp lý.

- Thực sự lợi hại thế à?

Thường Nhạc cẩn thận xem xét một hồi, quả nhiên trông rất bình thường, nhưng xem bộ dạng thận trọng của lão gia, hắn không thể không đè nén nghi ngờ mình xuống.

- Tốt lắm, cháu có thể đi, hy vọng cháu đối xử tốt với Khinh Nhi!

Tây Môn lão gia nhắm mắt lại, phất tay.

Thần sắc Thường Nhạc cổ quái, lòng thì âm thầm buồn bực:
- Chỉ đơn giản thế, không có bảo bối khác sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui