Thiếu Gia Phong Lưu

- Tôi muốn chính là hiệu quả như thế này!

Nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Noriko, nội tâm Thường Nhạc bỗng nhiên nổi lên một loại khoái cảm.

Hắn điên cuồng mà làm, từ trước ra sau, từ trên xuống dưới, về cơ bản có thể nghĩ ra, hay trước đây đã từng thấy qua phương thức nào, hắn đều sử dụng toàn bộ.

Đối với những người phụ nữ khác, có lẽ hắn sẽ thấy đau lòng, nhưng đối với con quỷ nhỏ ác độc Noriko này, Thường Nhạc gần như dùng hết tất cả sức lực của mình.

Mãi cho tới khi Noriko bị ngất đi, tỉnh lai rồi lại ngất đi, cứ liên tục như vậy…
Dĩ nhiên, sáng sớm khi Thường Nhạc vừa mở mắt ra, Noriko đã biến mất, thay vào đó là Fukada yên lặng nằm bên cạnh hắn.

Khóe miệng hắn lộ ra nụ cười tà mị, cho dù là phụ nữ giảo hoạt như thế nào, cũng không thể thoát khỏi bàn tay hắn.

- Thường thiếu gia, có một cô gái muốn hẹn gặp ngài!

Thường Nhạc vừa đi ra tới cửa, một gã thủ vệ trẻ tuổi liền đi tới, đưa danh thiếp, cung kính nói:

- Giang Hoán Sa!

Nhìn thấy tên trên danh thiếp, con ngươi Thường Nhạc co lại.
Thật không ngờ, cô ta sẽ chủ động tìm hắn, thật là thú vị.

Băng qua đường một cách không tự chủ, Thường Nhạc phát hiện ra không ngờ hắn lại đi tới một hồ nước nhỏ bên cạnh, bốn phía hồ nước băng tuyết rét lạnh mà trong hồ lại có hoa sen đang nở rộ.

Lá cây xanh đặc biệt chói mắt, trải trên mặt nước, mà bông hoa kiều diễm ướt át, lại dựa vào lá cây mà vươn dài, từng đóa hoa hé nở có, nở rộ có….


Toàn bộ lá cây xanh làm đẹp cho một đóa hoa màu hồng phấn, đón ánh nắng gắt sau giờ ngọ của mùa hè. Đậm đậm nhạt nhạt, mềm mại non nớt, mỗi một đóa hoa đều là thơ, mỗi đóa hoa đều là một bức tranh.

Nội tâm Thường Nhạc khẽ rung động, trở nên ôn nhu hơn, hắn không kìm lòng, dùng cành cây vẽ trên mặt đất, một đóa lại một đóa hoa sen mà tạo thành bức tranh.

Hóa ra, hoa sen đi vào trong tranh như vậy, chỉ cần tiếp cận nó, ai cũng sẽ bị nó mê hoặc. Bởi vì, mỗi một đóa hoa sen đều có phong cách và cá tính độc đáo, ở từng góc độ chụp khác nhau lại có vẻ đẹp khác nhau.

Thường Nhạc nhìn trúng một đóa hoa sen đang hé nở, nó cách xa các bụi hoa khác, mà cô độc trong một góc nước tĩnh lặng, có cảm giác “tự cho mình thanh cao”, thướt tha, đóa hoa màu trắng, trắng như mây trên trời, không giống với những đóa hóa sen hồng phấn khác.

Nhìn thấy đóa hoa sen này như nhìn thấy cô gái mỉm cười ngọt ngào với mình, ánh mắt của hắn dừng lại ở đóa hoa kia, thân cành mảnh mai, duyên dáng.
Gợn sóng trên mặt nước tản ra rồi dừng lại, mặt nước yên lặng phản chiếu một thân ảnh. Một cô gái mặc quần áo màu trắng, bên cạnh là đóa hoa sen trắng.

Thường Nhạc cười nghiễn ngẫm.

Trường bào màu trắng che trước trán, mấy sợi tóc xoăn phía trên bay bay, phiêu trong gió, những sợi tóc này là màu đen duy nhất trên toàn thân màu trắng của cô.

Cô mặc chiếc áo sơ mi voan trắng, váy lụa trắng mềm mại, mép váy nhẹ lay động trong gió, đôi chân thon dài, đi đôi giày buộc dây lụa màu trắng.

Ánh mắt Thường Nhạc nhìn theo đôi chân đẹp kia, dần lên trên, vòng eo nhỏ, bộ ngực hơi trội, trên cổ buộc chiếc khăn lụa màu trắng nhẹ bay trong gió, ánh mắt hắn lại hướng lên, tập trung trên mặt của đối phương.
Đó là khuôn mặt không chê vào đâu được, cái cằm đầy đặn, cái miệng khéo léo đẹp đẽ, môi cong rõ ràng, mũi không cao nhưng lại mang tính chất đặc biệt của phương Đông, chóp mũi nhỏ mà thẳng.

Con mắt lớn khép hờ, cô đang chăm chú nhìn hoa sen trong nước, vì vậy tầm mắt hơi rủ xuống, hàng lông mi dài và dày vừa đúng che đậy một nửa hình ảnh trong con ngươi, che đậy sự chuyên chú của cô, làm người khác cảm thấy dịu dàng. Tóc mái che bớt bên lông mày, bên còn lại thẳng kéo xuống thái dương, hơi phiêu mà dịu dàng, loại dịu dàng trước giờ chưa từng có.

Sự yên lặng, đúng vậy, sự yên lặng chưa từ thấy.


Trong đầu hắn cân nhắc lựa chọn từ ngữ, bỗng nhiên nhớ tới hai từ: cao quý.
Đúng vậy, chưa từng thấy qua sự cao quý như vậy.

Tuy nhiên, không chỉ cao quý, còn hơn cả cao quý, cô có một khí chất độc lập phóng khoáng, giống như đóa hoa sen trắng kia!

Phóng khoáng, đúng vậy, chưa từng thấy qua phóng khoáng như vậy… Còn có, vẻ mặt kia, vẻ mặt như thoáng chút suy nghĩ, mang theo vài phần hoang mang, vài phần phiền muộn, vài phần dịu dàng, vài phần cô đơn… hợp lại đúng là loại cảm giác không nói nên lời, thản nhiên, không tự chủ mà đau thương.

Lông mi của nàng cong lên, con mắt đen sâu thâm thúy, mênh mông như sương, nửa ưu thương, nửa sầu muộn…

- Hoán Sa, nhiều năm không gặp, em vẫn xinh đẹp, cao quý, mê người như vậy!
Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười tự nhiên, phóng khoáng lại có phần lỗ mãng.

Giang Hoán Sa nhìn chằm chằm Thường Nhạc, cái miệng nhỏ nhắn, động lòng người cong cong, chậm rãi mở miệng, nói: - Thường Nhạc, anh vẫn vô lý như vậy!

Thường Nhạc trừng mắt, thân hình vừa hơi chuyển động, trong chớp mắt hắn đã tới trước mặt Giang Hoán Sa, khoảng cách hai người quá gần, thậm chí có thể ngửi thấy được cả mùi hương trên người đối phương.

Sắc mặt Giang Hoán Sa hơi đổi, thân hình hơi lùi về phía sau, không vui nói: - Thường Nhạc, anh càng hống hách, chỉ càng khiến tôi thấy phản cảm.

Thường Nhạc cười tà mị, con mắt chăm chú nhìn bộ ngực cao vút của Giang Hoán Sa, nghiêm túc nói: - Hoán Sa, chẳng lẽ em một mình hẹn tôi ra đây chỉ là để giáo huấn tôi sao? Nếu như vậy thì miễn đi, cuộc sống giống như bị cưỡng hiếp, nếu cô không thể phán kháng thì nên thử tiếp nhận, thế nào?

Giang Hoán Sa nhìn Thường Nhạc chăm chú, đổi đề tài: - Tôi tìm thủ lĩnh của Điểm G, cũng không phải đến đấu khẩu, Thường thiếu gia có thể đứng đắn một chút không?

Trong chớp mắt, tươi cười trên mặt Thường Nhạc biến mất, luồng hơi thở linh hoạt, sắc bén xuất hiện, kết hợp cùng với hơi thở vương giả, hống hách kia, khiến thần sắc bình tĩnh của Giang Hoán Sa biến đổi.


- Nói đi, rốt cục là có việc gì?
Thường Nhạc bình thản, giọng nói mang theo vài phần áp bức không cho người khác cân nhắc.

Đôi mắt động lòng người của Giang Hoán Sa gắt gao nhìn Thường Nhạc, chậm rãi mở miệng: - Thánh Điện chúng tôi hi vọng Thường Nhạc anh có thể nhận lời làm người phát ngôn trên thế giới của chúng tôi.

- Người phát ngôn của Thánh Điện? Thánh Điện là cái gì? Người phát ngôn gì? Đồng tử Thường Nhạc co lại, thật không nghĩ tới, sau lưng Giang Hoán Sa lại che dấu một thế lực như vậy.

Giang Hoán Sa xinh đẹp, trên mặt nổi lên vẻ thánh khiết, đôi mắt tràn đầy vẻ tự tin, sùng bái cuồng nhiệt, chậm rãi nói:
- Thánh Điện chúng tôi là tồn tại của chính nghĩa, tuyên ngôn của Thánh Điện: cả đời tự do, bình đẳng, bác ái, mà chúng tôi cần một hình tượng chính nghĩa, có thực lực. Anh một tay gây dựng Điểm G phù hợp với Thánh Điện chúng tôi, cho nên mới may mắn được chọn trở thành người phát ngôn cho Thánh Điện.

Thường Nhạc mỉm cười vui vẻ mà tà mị nói: - Được. Tôi có thể trở thành người phát ngôn của Thánh Điện!

Hai mắt Giang Hoán Sa sáng ngời, không nghĩ tới Thường Nhạc lại đáp ứng thoải mái như vậy, cô không tự chủ mỉm cười: - Thường Nhạc, anh quả nhiên là người thông minh!

- Hoán Sa, em đừng khen tôi như vậy, tôi muốn hỏi em, trở thành người phát ngôn của Thánh Điện, tôi sẽ có lợi ích gì?
Thường Nhạc nghiêm túc nhìn Hoán Sa, thản nhiên nói.

- Lợi ích?

Giang Hoán Sa ngẩn người, thần sắc kỳ quái nói: - Thành Điện là sự tồn tại của chính nghĩa, anh lại muốn gì nữa?

- Thứ đàn ông thích nhất chính là tiền bạc và mỹ nữ, Thường Nhạc tôi là một người bình thường, đương nhiên cũng muốn những thứ này. Tôi hi vọng Thánh Điện có thể đầu tư vào Điểm G của tôi.

- Không thành vấn đề!

Giang Hoán Sa không nghề nghĩ ngợi, thốt ra.
Trên mặt Thường Nhạc vẫn là nụ cười thản nhiên, hắn tiếp tục nói: - Ngoại trừ đầu tư tiền bạc ra, tôi còn muốn mỹ nữ, ha ha, hơn nữa còn muốn người đặc biệt xinh đẹp.

- Chẳng lẽ bên cạnh anh còn thiếu phụ nữ hay sao?


Giang Hoán Sa lạnh nhạt nhìn Thường Nhạc.

- Haizz, Hoán Sa à, em biết không? Dù là người phụ nữ bị tôi nhìn trúng hay là người tôi đã chạm qua, nhất định tôi sẽ giữ chặt.

Nói tới đây, Thường Nhạc thoáng dừng lại một chút rồi nói tiếp: - Nếu trí nhớ tôi không tồi, trên môi Hoán Sa hắn là còn lưu dấu vết của tôi!
Gương mặt trắng nõn của Giang Hoán Sa đỏ ửng, cô giận tái mặt trừng mắt nhìn Thường Nhạc, nói: - Thường Nhạc, gia nhập Thánh Điện là sự việc vô cùng thiêng liêng, anh tốt nhất vứt bỏ ngay suy nghĩ tục tĩu của mình, nếu không, anh không thích hợp trở thành người phát ngôn của Thánh Điện.

Thường Nhạc bắt đầu cười nghiền ngẫm: - Nam nữ hoan ái căn bản chính là việc làm tất yếu của con người, chẳng nhẽ trong con mắt thanh khiết của Thánh Điện lại biến thành thứ tục tĩu?

Giang Hoán Sa hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: - Thường Nhạc, Thánh Điện không cảm thấy được thành ý của anh, tôi hi vọng anh cẩn thận suy xét một chút, lần sau gặp lại anh, hi vọng anh có thể kiên định ý trí của mình.
Nhìn bóng lưng Giang Hoán Sa xoay người rời khỏi, Thường Nhạc bỗng nhiên nói: - Trừ tôi ra, những người phát ngôn khác của Thánh Điện có phải đều thuần khiết như cừu non?

Bước chân Giang Hoán Sa thoáng ngừng lại, ném cho hắn một câu: - Ít nhất không dâm đãng như anh!

- Dâm đãng?

Thường Nhạc phủi miệng: - Trên đời có gã dâm đãng nào đẹp trai như vậy sao?

Sau khi Giang Hoán Sa hoàn toàn biến mất, khuôn mặt tươi cười của Thường Nhạc cũng tắt, Thánh Điện? Đây là tổ chức chó má nào? Chẳng nhẽ lại có thể lợi hại hơn Mafia nước Mỹ, siêu cấp chiến sĩ, Giáo hội Anh quốc, Kỵ sĩ Thần Thánh, Lãng mạn nước Pháp, Bá Vương nước Nga… sao?

Nghĩ tới người thanh niên và người thủ vệ xuất hiện đêm qua, trong lòng hắn sinh ra vài phần hứng thú.

Lạc Phong có lẽ sẽ cho hắn câu trả lời hoàn hảo nhất.

Lần nữa trở lại tổng bộ của hội Hắc Long, vừa mới đi vào hậu viện, Thường Nhạc chợt nghe thấy tiếng nhạc duyên dáng mơ hồ truyền tới, khiến tinh thần hắn chấn động, chỉ bằng tiếng nhạc của đối phương, hắn liền đoán đó chắc hắn là một tuyệt sắc giai nhân.

Hắn cười tà, lần theo tiếng nhạc mà tìm kiếm, lọt vào tầm mắt là ngón tay anh đào tinh tế di chuyển trên phím đàn, từng nốt nhạc theo suy nghĩ của cô gái mà tấu lên, hơi nhẹ, nhưng cũng có phần sinh động, như ni cô xa cách phàm tục đã lâu, lại như tinh linh vui vẻ, hai loại cảm giác hoàn toàn bất đồng lại cùng lúc xuất hiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui