Nghe được câu này, tinh thần của Thường Nhạc hoàn toàn hưng phấn, hắn vỗ vỗ bả vai Quang Minh, cười hì hì nói: - Yên tâm, chút hư hỏng này anh không coi vào đâu, em nói anh nên theo đuổi Lộ Đức như nào đây?
Quang Minh trừng lớn hai mắt, sắc mặt nghiêm túc nói: - Dùng tình yêu của anh thì sao?
- Dùng tình yêu để theo đuổi Lộ Đức?
Thường Nhạc hoàn toàn ngẩn ngơ ở nơi đó, bản thân muốn nhân phẩm có nhâm phẩm, muốn thủ đoạn có thủ đoạn, tình yêu này thì? Lý giải thế nào đây? Không thể bảo mình mỗi này đi cứu một người chứ?
Quang Minh khẳng định gật đầu, có chút buồn bực nói: - Em gái mặc dù là thành viên gia tộc hút máu nhưng tâm địa lại cực kỳ thiện lương, đến nay em ấy chưa từng hút máu người, thật sự là chuyện làm người ta nhức đầu.
- Vậy cô ấy hút cái gì?
Vẻ mặt của Thường Nhạc trở nên cổ quái.
- Em ấy thường uống máu lấy từ trong bệnh viện, cho nên sức mạnh thuộc tộc Hấp Huyết trong cơ thể em ấy vẫn chưa tỉnh lại. Quang Minh có chút buồn bực nói.
- Sức mạnh vẫn chưa thức tỉnh?
Thường Nhạc giật mình tỉnh ngộ, vào lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lộ Đức cũng không cảm giác được bất kỳ sức mạnh kỳ lạ nào trong cơ thể cô, nguyên nhân cuối cùng cũng tìm thấy.
- Yên tâm, chuyện của em gái em giao cho anh, anh nhất định sẽ làm sức mạnh của cô ấy tỉnh lại, hơn nữa còn phải cua được cô ấy. Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười gian ác.
- Anh hai, anh cua được em gái em rồi, anh nên gọi em là gì? Quang Minh bỗng nhiên nhìn chằm chằm Thường Nhạc, nghiêm trang dò hỏi.
- Chuyện này…
Thường Nhạc thật không suy xét nhiều như vậy, hắn thoáng suy tư một lát rồi mở miệng nói: - Gọi là em vợ đi!
- Móa, vậy cũng được?
Quang Minh hoàn toàn không còn gì để nói, hai vị này hi hi ha ha chia tay.
Đêm nay đối với Thường Nhạc mà nói chính là một vụ bội thu, có được một người có khả năng làm thành viên đắc lực – Quang Minh, có được tài chính khổng lồ của tộc Hấp Huyết, hơn nữa chỉ cần mình dụng tâm tìm kiếm, tin rằng sẽ thu nạp được các thành viên tộc Hấp Huyết đang phân tán khác.
Nếu Kỵ sĩ thần thánh cũng đã xuất hiện rồi, vậy ngày xuất hiện mối thù trăm năm giữa Kỵ sĩ thần thánh và tộc Hấp Huyết còn xa sao? Rất đáng mong chờ nha!
- Lão đại, lão đại, chị dâu bị người khi dễ.
Vừa mới đi vào vườn trường liền nhìn thấy Huyết Hổ vội vội vàng vàng chạy tới.
Đồng tử Thường Nhạc co rút lại, bắt nạt người phụ nữ của mình, đó là chuyện nhất định không thể tha thứ: - Đi trước dẫn đường!
- Tao là Thường Nhạc, mau nhường chỗ!
Giọng nói lười biếng của Thường Nhạc vang lên, những học sinh vây xem bên ngoài nhanh chóng tránh ra một lối. tên của Thường đại thiếu gia sớm đã vang vọng khắp cả trường học rồi, có thể kiêu ngạo đến loại trình độ như Thường Nhạc, chỉ sợ toàn bộ trường học cũng không có mấy người.
Chỗ lọt vào tầm mắt, Noriko đang quỳ dưới mặt đất, trước mặt là gã thanh niên Nhật, đối phương sắc mặt quá độ, hiển nhiên là tửu sắc quá độ.
Bốn gã võ sĩ Nhật Bản đứng bên cạnh, trên cơ thể mỗi người đều mang theo hơi thở kinh người, hiển nhiên là cao thủ trong đám Ninja.
Sakata kiêu ngạo lúc ban ngày lúc này cũng cúi đầu, đứng trước mặt người trẻ tuổi kia, vẻ mặt hèn mọn nói: - Koinu-kun, em gái tôi làm như vậy cũng là vì lợi ích của đế quốc Nhật mà!
- Cô ta là đàn bà tao xem trọng, mày lại dám tặng cho công tử Phú Quý – Sakata, mày hoàn toàn không để Koinu tao vào trong mắt. Tên thanh niên Nhật giơ tay lên, tát mạnh một cái lên mặt Sakata.
Khi nghe đến từ này, lông mày Thường Nhạc lơ đãng nhíu lại, đây là thứ hắn ghét nhất, tiếng kêu của loại súc sinh này luôn xuất hiện ở chỗ loạn
- Con chó Nhật nào đang kêu loạn vậy nhỉ?
Trên mặt người thanh niên Nhật Bản dâng lên một tầng giận dữ, con mắt nhìn chằm chằm Thường Nhạc nói: - Mày là ai?
- Ông nội mày!
Thường Nhạc tà ma nhìn người này, không nhanh không chậm nói.
Sakata cẩn thận ngẩng đầu nói bên tai Koinu:
- Koinu-kun, hắn chính là Thường Nhạc!
- Thường Nhạc, mày chính là Thường Nhạc-kun, rất vui khi gặp mày. Koinu-kun nghe thấy cái tên này, hai mắt gã sáng lên, trên khuôn mặt tái nhợt tràn đầy ý cười.
- Con chó Nhật này đang chơi trò gì vậy? Thường Nhạc sửng sốt, bản thân đang mắng gã, nhưng gã lại dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn mông mình, thật quá ti tiện!
- Koinu, có gì mau nói. Trên mặt Thường Nhạc nổi lên ý cười cổ quái, ánh mắt nhìn chằm chằm Koinu, nghiền ngẫm nói.
Koinu khẽ biến sắc, lập tức khôi phục bộ dạng bình thường: - Thường Nhạc-kun, chúng ta hẳn là bạn chứ không phải kẻ thù.
- Lời này là có ý gì?
Trên mặt Thường Nhạc vẫn treo lên nụ cười như có như không khiến người ta căn bản không thể đoán ra ý tứ trong đó.
Koinu tiến lên trước hai bước, thần thần bí bí nói: - Tin rằng Thường Nhạc-kun nhất định rất muốn biết người lần trước muốn ám sát mày ở Trung Quốc, đúng không?
Thường Nhạc lập tức hiểu ra, con chó Nhật này khẳng định có gian khích với tổ Sơn Khẩu, nếu không sẽ không lấy lòng mình như vậy.
Lần trước sau khi giết mười mấy tên Nhật Bản kia, bản thân sớm đã có tin tức, đám người đó là thành viên cấp cao của tổ Sơn Khẩu Nhật Bản. Nhưng, Thường Nhạc vẫn không nói ra.
Trên mặt lộ ra vẻ mong chờ: - Koinu, chẳng lẽ mày biết lai lịch của đám chó kia?
- Ha ha ha ha!
Koinu đắc ý cười: - Bọn chúng chính là tổ Sơn Khẩu, tổ Sơn Khẩu và bọn tao là kẻ thù không đội trời chung, địch của địch chính là bạn, tin rằng Thường Nhạc-kun cũng rõ ràng đạo lý này!
- Biết, đương nhiên hiểu được đạo lý trong đó, tuy nhiên…
Thường Nhạc thoáng dừng lại, ánh mắt không tự chủ rơi xuống người Noriko, khóe miệng lộ ra nụ cười tà ác.
Nụ cười như thế này phàm là đàn ông đều có thể hiểu được, sắc mặt Koinu chợt đổi, lập tức khôi phục vẻ bình thường: - Thường Nhạc-kun nếu đồng ý làm bạn bè mãi mãi của tao, một người phụ nữ không tính là gì, tối mai sẽ đưa Noriko đến chỗ mày. Chuyên để người anh em Thường Nhạc hưởng dụng.
- Hắc hắc!
Sói và chó đồng thời mỉm cười.
Nụ cười của sói tràn đầy tà ác, nụ cười của chó đầy vẻ đắc ý, Koinu cùng đám thủ hạ mang theo khuôn mặt tươi cười rời đi, Thường Nhạc vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
Nụ cười đẹp trai phong độ tràn đầy trên mặt, qua đi rất lâu mới chậm rãi nói: - Sói đi nghìn dặm ăn thịt, chó đi nghìn dặm đớp cứt, Koinu, hy vọng mày có thể nuốt trôi.
- Thiếu gia, vừa rồi vì sao chúng ta không trực tiếp lột da chó trên người nó. Sau đó đoạt Noriko để lão đại cậu dâm nhạc. Như vậy không phải rất tốt sao? Huyết Hổ đi tới bên cạnh Thường Nhạc, khuôn mặt đầy vẻ tiếc nuối.
- Nhớ kỹ. Noriko từ nay về sau chỉ có thể trở thành tình nô của tôi, không thể trở thành chị dâu của anh, hiểu chưa? Thường Nhạc bỗng nhiên xoay người, nghiêm trang nói với Huyết Hổ.
Huyết Hổ đem những lời này ghi tạc trong lòng.
Gần khu nhà ở của học sinh đặc biệt chuẩn bị một căn phòng làm chỗ ở lâm thời của Thường Nhạc. Dùng lời của Thường Nhạc để nói, có tiền không gì không làm được!
Quay về nơi ở, Thường Nhạc phát hiện ra một chuyện chết người, toàn bộ căn phòng ngoài Big Ben, Tiểu Ben và Huyết Hổ ở dưới lầu, không ngờ không có một người phụ nữ nào.
Hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác cô độc, không kìm nổi mở miệng nói: - Nên tìm một người con gái để tăng thêm chút sắc thái cho căn nhà này rồi.
Nghĩ đến đây, trong đầu hắn không tự chủ xuất hiện bóng dáng của Thạch Tán Y. Từ lần trước sau khi rời đi đều không có tin tức gì của cô, rốt cuộc là cô đang làm gì? Chẳng lẽ không biết có người đang nhớ cô sao?
Khóe miệng Thường Nhạc lộ ra một nụ cười nhạt, tuần sau cô nhỏ bắt đầu lưu diễn ở Anh rồi, nếu không có gì bất ngờ mà nói, mình sẽ phải xuất hiện ở Anh.
Cùng lúc nghĩ đến Thạch Tán Y, bản thân không ngờ lại không kìm nổi nghĩ đến bảo bối Nam Cung, nghẽ đến những người mình đã có được, không có được, nhớ đến người nhớ mình, người hận mình, họ hiện tại vẫn khỏe chứ?
Càng nghĩ tới phụ nữ Thường Nhạc càng không ngủ được, cuối cùng từ trên giường đứng lên bật máy tính.
- Móa, nhóc con cũng ở đây hả!
Vừa online liền nhìn thấy Đường Bạch Hổ, tinh thần của Thường Nhạc khẽ rung lên.
- Tao đợi mày chừng một tuần rồi. Đường Bạch Hổ nhanh chóng phản ứng lại.
- Móa, có chuyện gì?
Thường Nhạc một hồi kinh ngạc, tên nhóc biến thái này chẳng lẽ không biết dùng những phương thức khác để liên lạc với mình sau. Nhưng chuyện có thể khiến gã chờ một tuần, tuyệt đối là chuyện không đơn giản.
- Ha ha, tao nghiên cứu một loại vũ khí kiểu mới, nhưng còn thiếu một khoản vốn lưu động, cho nên… Đường Bạch Hổ dâm đãng cười.
- Bao nhiêu?
Trong đầu Thường Nhạc không tự chủ xuất hiện bóng dáng của Quang Minh.
- Không nhiều lắm, không nhiều lắm. 5 tỷ thôi. Đường Bạch Hổ nhanh chóng nói ra con số.
- Được, ngày mai chuyển cho mày, phải tiết kiệm đó. Thường Nhạc vô cùng đau lòng, Quang Minh rốt cuộc là có bao nhiêu tài sản mình cũng chưa hỏi kỹ, ngày mai tốt xấu gì cũng phải lấy một chút.
- Bảo bối Huân Y!
Ngay khi Thường Nhạc và Đường Bạch Hổ đang nói chuyện hăng say, Nam Cung Huân Y không ngờ lại login. Thường Nhạc nhìn đồng hồ, 10 giờ đúng, chẳng lẽ cô bé này không nghỉ ngơi sao?
- Anh Thường Nhạc, người ta rất nhớ anh!
Nam Cung Huân Y gửi tin trước.
- Anh cũng nhớ em, bé cưng, muộn như vậy hẳn nên nghỉ ngơi chứ, cẩn thận ảnh hưởng đến dung mạo xinh đẹp của mình. Thường Nhạc nhanh chóng trả lời.
- Người ta có rồi, nên không ngủ được. Khuôn mặt Nam Cung Huân Y tự nhiên biến thành màu đỏ.
Thường Nhạc gần như bị dọa nhảy dựng lên: - Bé cưng, em có rồi? Làm sao có thể, lần đó không phải nói là kỳ an toàn của em sao!
- Anh Thường Nhạc xấu lắm, lần đó đều là mấy năm trước rồi, làm sao có thể bây giờ mới có chứ. Người ta là trong lòng có anh nên không ngủ được. Nam Cung Huân Y cười vui vẻ, thật không ngờ anh Thường Nhạc cũng có thời điểm ngốc nghếch.
Cánh môi xinh đẹp của cô cong lên độ cong động lòng người, ngón tay tinh tế lại gõ: - Anh Thường Nhạc, bao giờ thì chúng ta mới có thể gặp mặt chứ, người ta rất nhớ anh!
- Nhớ anh? Hắc hắc, nhớ tới chỗ nào của anh?
Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười gian ác, lâu như vậy không gặp mặt, không biết cô bé kia trở thành cái dạng gì rồi.
Đều nói con gái mười tám thay đổi, thật kỳ vọng được nhìn thấy bảo bối Nam Cung của mình.
Toàn bộ khuôn mặt của Nam Cung Huân Y đỏ lên, nhanh chóng trả lời một câu: - Xấu xa, người ta không nói chuyện với anh nữa!
Hình cái đầu lập tức mờ đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...