Tống Vân Tu trốn cha mẹ Tống, vội vàng chạy từ nhà tới.
Tống Dữ Tinh và Lục Tứ đi lấy lời khai xong thì ra khỏi đồn cảnh sát, Tống Mậu Học đã bị tạm giam.
Sắc mặt Lục Tứ vẫn âm trầm, hắn mím môi không nói câu nào, nắm cổ tay thanh niên kéo ra ngoài, đôi mắt thâm thúy ác liệt tràn đầy lửa giận.
Vết thương trên tay và trên cổ của Tống Dữ Tinh đã được xử lý xong, vết thương trên cổ khá nông, chỉ trầy chút da, nhưng vết dao ở bên tay phải tương đối sau, bị thương nặng hơn, lúc này đang được quấn vải thưa.
Cậu vừa bị Lục Tứ dắt đi, vừa lặng lẽ quan sát nét mặt âm trầm của hắn.
Trước kia cậu làm mình làm mẩy đủ trò, Lục Tứ vẫn dung túng cho cậu, tới bây giờ cũng chưa từng nổi giận với cậu vì mấy chuyện đó.
Nhưng lần này, dường như hắn giận thật, còn rất giận, từ khi đi ra khỏi bệnh viện là không chủ động nói với cậu câu nào.
"Lục..."
Tống Dữ Tinh đang định nói chuyện để hòa hoãn bầu không khí thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cắt đứt hành động của cậu.
Lục Tứ nhận điện thoại, là Tống Vân Tu gọi tới.
"Yên tâm, thật sự không có chuyện gì, cậu đến nhà tôi đi, bây giờ chúng tôi về."
"Ừ, cúp trước đây."
Sau khi cúp điện thoại, Lục Tứ vẫn không nói gì với Tống Dữ Tinh, chỉ dắt cậu đi ra xe.
Hắn mở cửa ghế phụ, nhìn Tống Dữ Tinh ngồi vào, cài dây an toàn cho cậu, đóng cửa lại rồi vòng ra ghế lại.
Chiếc Mercedes chậm rãi nổ máy, nhanh chóng hòa vào làn xe chạy.
Nhìn gò má sắc bén của người đàn ông, Tống Dữ Tinh thầm thở dài trong lòng một cái.
Mịa, tất cả là tại lão già khốn nạn Tống Mậu Học kia, cậu định tặng hoa rồi tỏ tình với Lục Tứ, cuối cùng lại thành như thế này.
Nửa giờ sau, hai người trở lại biệt thự.
Tống Vân Tu tới sớm hơn, nghe tiếng mở cửa thì lập tức bước nhanh lại, mặt mũi cuống quít lo lắng.
"Còn bảo không sao, bị thương nặng như thế này, có đau không? Trừ cổ và tay thì còn bị thương ở đâu không?"
Tống Dữ Tinh hơi chột dạ sờ chóp mũi, "Anh, em thật sự không sao mà, chỉ bị thương ngoài da thôi, nghỉ ngơi mấy ngày là được."
"Không sao là tốt, không sao là tốt."
Tống Vân Tu cũng hoảng hốt, từ sau khi Tống Mậu Học ra tù, anh chỉ lo gã gây phiền phức cho Tống Dữ Tinh, ai ngờ Tống Dữ Tinh lại chủ động gặp Tống Mậu Học, lại còn hẹn ở cái chỗ vắng vẻ như vậy, quá to gan.
Lúc nghe Lục Tứ nói Tống Dữ Tinh bị thương, tim anh suýt thì nhảy ra ngoài luôn.
"Bé cưng, sao em lại gặp mặt Tống Mậu Học một mình?"
Tống Vân Tu giận mà không đành lòng nói nặng lời với em trai, chỉ trách cứ: "Chuyện của gã thì để bọn anh giải quyết là được rồi, em có biết làm như vậy rất nguy hiểm không? Em có nghĩ tới hậu quả không?"
Tống Dữ Tinh: "Em biết, em có chừng mực, Tống Mậu Học chỉ muốn tiền thôi, không dám làm gì."
Vừa dứt lời, Lục Tứ nãy giờ vẫn im lặng liền hừ lạnh, giọng nói trầm thấp tràn đầy tức giận: "Không dám làm gì? Thế vết thương ở trên người em từ đâu ra? Chân em là do ai đánh thành như vậy, mãi mãi không chữa khỏi!"
"Gã cầm dao, chân gầy tay gầy của em sao mà đấu lại hắn? Sao em chắc chắn là hắn không dám làm gì?"
Ngoài miệng thì mắng vậy nhưng động tác của Lục Tứ vẫn trôi chảy, lấy dép đặt bên chân Tống Dữ Tinh, Tống Dữ Tinh biết hắn định làm gì, lập tức né sang một bên, "Em tự làm."
Cậu chỉ bị thương ở tay phải, không phải bị liệt hai tay.
"Đừng cử động." Lục Tứ lạnh mặt, cường thế nắm cổ chân mảnh khảnh của thanh niên, cởi tất ra rồi xỏ dép vào cho cậu, chân kia cũng vậy.
Tống Dữ Tinh mím môi, nhìn nhất cử nhất động của Lục Tứ, rũ mắt không nói.
Đọc t????????yện hay tại ﹍ t???????? ⅿt????????y????n.VN ﹍
Tống Vân Tu mấy máy môi, nhưng cũng không nói gì.
Cần chiếu cố thì vẫn chiếu cố, cần giận thì vẫn giận.
Đổi dép xong, sắc mặt Lục Tứ không hòa hoãn hơn, hắn bước nhanh vào nhà, lạnh lùng nói:
"Tống Dữ Tinh, em có nghĩ tới không, nếu thật sự em có chuyện gì, em muốn tôi phải làm sao? Em muốn cha mẹ em, anh trai em phải làm sao?"
Hắn ngồi xuống salon, "Có chuyện gì mà không thể bàn với bọn tôi, mẹ nó em cứ phải hành động một mình đúng không? Em nghĩ là bọn tôi chết rồi à?"
"Em thừa nhận, là em kích động." Tống Dữ Tinh đi theo vào, không nhịn được mà phản bác, "Trước khi gặp Tống Mậu Học thì em cũng đã báo cảnh sát, vừa rồi cảnh sát đã tới đó thôi!"
Cậu cũng không ngu, trước đó đã chuẩn bị kỹ càng thì mới dám đi gặp Tống Mậu Học, cậu không nói cho mọi người vì không muốn họ lo lắng thôi, ai ngờ họ biết nhanh như vậy.
Nghe Tống Dữ Tinh nói, sắc mặt của Lục Tứ càng khó coi, trán hắn nổi gân xanh, hắn nhếch mép cười lạnh, "Phải, em rất thông minh, em thông minh nhất!"
Không chỉ có thời gian báo cảnh sát trước, còn có thời gian ghi âm lại, rồi cố tình chọc giận Tống Mậu Học.
Nếu không phải hắn không yên tâm, lén lút cài định vị vào điện thoại của cậu thì mới phát hiện ra nhanh như vậy, nếu như muộn một chút thì không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
"Cục cưng, Lục Tứ nói thật sao? Em cố ý chọc giận Tống Mậu Học?" Tống Vân Tu kinh ngạc.
Tống Dữ Tinh từ chối cho ý kiến.
Tống Vân Tu bất đắc dĩ nhắm hai mắt, hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn em trai mình, cố gắng nói thật ôn hòa nhã nhặn:
"Muốn đối phó với Tống Mậu Học thì có rất nhiều biện pháp, em không cần mạo hiểm như vậy."
"Nếu như em thật sự xảy ra chuyện gì...!Cả đời này anh sẽ không tha thứ cho mình.
Mong ước lớn nhất của anh là em được bình an, hạnh phúc."
"Sau này đừng như vậy nữa, biết chưa?"
Tống Dữ Tinh cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Em xin lỗi, anh, là do em không để ý đến cảm giác của mọi người, lần sau sẽ không làm vậy nữa."
Lục Tứ ngồi trên salon nhìn hai anh em tình thương mến thương, lập tức đứng bật dậy, bắt đầu bùng nổ:
"Em xin lỗi ai cơ? Em làm thế nào để chúng tôi tin đây?"
"Ông đây thấy là em thiếu dạy dỗ!"
"Tống Mậu Học là người như thế nào, táng tận lương tâm, cặn bã, bại hoại,..."
"Được rồi, cậu đừng giận như vậy, bé cưng đã nói là em ấy biết lỗi rồi." Tống Vân Tu cắt đứt lời hắn, rót một ly nước đưa cho Lục Tứ, "Uống nước hạ hỏa đi."
Lục Tứ nhận ly, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó dằn mạnh ly xuống bàn.
Hắn nhìn bạn tốt với ánh mắt không vui, "Tống Vân Tu, cậu cứ nuông chiều em ấy tiếp đi!"
"Tôi thấy rõ ràng là con thỏ nhỏ chết bầm này thiếu dạy dỗ mà!"
Mặt Tống Vân Tu lạnh xuống, không có vẻ gì là nhượng bộ với Lục Tứ, "Sao? Bé cưng đã bị thương như vậy rồi, cậu còn muốn đánh em ấy à?"
Nhớ tới mấy ngày trước em trai nói với mình rằng em ấy thích Lục Tứ, Tống Vân Tu càng cáu hơn, cây cải xanh nhà mình cứ thế bị ủn đi mất.
"Nhớ kĩ thân phận của cậu, bây giờ cậu không danh không phận, còn tôi thì là anh trai của em ấy!" Tống Vân Tu hợp tình hợp lý nói.
Lục Tứ không phục, đưa tay lên nới lỏng cà vạt, trợn mắt nhìn Tống Vân Tu rồi cao giọng:
"Gì mà không danh không phận? Chuyện gì nên làm thì chúng tôi đều làm rồi!"
"Còn nữa, Tống Vân Tu, có anh trai nào như cậu à? Tống Dữ Tinh phạm sai lầm nghiêm trọng như vậy, tôi nói em ấy mấy câu thì sao hả?"
"Cậu nuông chiều em ấy như vậy, một câu nặng lời cũng không nỡ nói với em ấy, còn nói nhẹ nhàng ôn tồn, em ấy sẽ ghi nhớ chuyện này sao? Sẽ tiếp thu những gì cậu nói ư? Nếu lần sau em ấy vẫn làm như vậy thì sao?!"
"À đúng đúng, cậu đúng nhất, không ai đúng hơn cậu!" Tống Vân Tu vén tay áo, chống nạnh, "Tôi phải hằm hè giận dữ như cậu thì mới được đúng không?"
Lục Tứ: "Cậu châm chọc tôi đấy à?"
Tống Vân Tu: "Thế nào? Không hiểu à?"
Lục Tứ: "Tống Vân Tu, cậu đúng là không nói lí lẽ mà!"
Tống Vân Tu: "Cậu mới là cái đồ không biết lí lẽ!"
Tống Dữ Tinh từ người trong cuộc biến thành người xem: "..."
Sao nhìn như kiểu cha mẹ cãi nhau vì việc giáo dục con cái thế nhỉ? Lục Tứ là bà mẹ nghiêm khắc, anh trai cậu là người cha hiền lành?
Cậu gặp ảo giác đúng không?
Chuyện phát triển theo một chiều hướng không ai ngờ tới.
Thôi, cứ để hai người họ nói chuyện, cậu có thể thoát rồi.
Quần chúng ăn dưa thì nên có sự tự giác của quần chúng ăn dưa, Tống tiểu thiếu gia yên lặng ngồi trên salon, vừa ăn táo vừa xem Lục Tứ và anh trai gây gổ.
Thế nhưng, hai người đang tranh cãi kịch liệt đột nhiên dừng lại, đồng loạt quay đầu nhìn về phía thanh niên đang nhàn nhã ăn táo hóng hớt trên ghế.
Động tác của Tống Dữ Tinh dừng một lát, cậu cười khan hai tiếng, nói hàm hồ không rõ: "Hai người cứ tiếp tục, không cần để ý đến em."
"..."
Lục Tứ: "Tống Vân Tu, cậu nhìn dáng vẻ cười đùa hí hửng của em trai cậu đi, còn có tâm trạng ăn táo, vậy mà là thành tâm nhận lỗi à?"
Tống Vân Tu: "Em trai tôi đói, cậu chỉ lo mắng em ấy thôi!"
Nói xong, anh quay đầu nhìn em trai, ôn tồn nói: "Bé cưng muốn ăn gì nữa không? Anh làm cho em, hoặc đi ra ngoài mua cũng được."
Tống Dữ Tinh yếu ớt đảo mắt hai vòng trên người họ, mở miệng:
"Ma lạt tang được không ạ?"
"Em bị thương mà còn đòi ăn ma lạt tang? Em ngại mình bị thương chưa đủ nặng đúng không hả?" Lục Tứ ôm cánh tay, nhìn cậu chằm chằm.
Lâu lắm rồi Lục Tứ không hung dữ với cậu như vậy, nếu như bình thường thì Tống Dữ Tinh sẽ phản đối ngay, nhưng bây giờ hắn đang cáu, cậu cũng không nên nói gì phật ý hắn, "Không ăn thì không ăn."
Nhìn em trai mình bị bắt nạt, Tống Vân Tu nhíu mày nói với Lục Tứ:
"Tôi nói này, cậu có thể bớt hung hăng đi được không, nói chuyện nhẹ nhàng không được à?"
Lục Tứ chỉ à một tiếng, Tống Vân Tu cũng lười phản ứng tiếp.
"Bé cưng, bị thương thì không thể ăn ma lạt tang, anh nấu mì cho em nhé?"
"Được ạ, em cảm ơn anh.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...