Thiếu Gia Ngông Cuồng


Anh suy nghĩ rồi cười đáp lại, nói: “Rất xin lỗi, hôm nay thực sự rất bận, có gì ngày mai rồi nói”
Cũng xem như Tần Minh phát ra tín hiệu thân thiện rồi, tránh cho nhà họ Triệu đứng ra giảng hòa phải lúng túng.

Tần Minh muốn đến bệnh viện thăm Triệu Chính Ngôn, nhóm Triệu Trinh cũng đi theo.

Nhưng trên đường, Tần Mặc vô cùng khó hiểu, hỏi: “Ông nói xem con trai chúng ta thích cô gái nào? Cô gái nhà họ Mộc rất giỏi, mà cô gái họ Nhiếp kia cũng rất xuất sắc, nghe nói rất được xem trọng trong Hoàng phái.

Mỗi ngành nghề của Hoa Hạ chúng ta đều đang tư nhân hóa, ngày càng nhiều cách có thể kiếm tiền, nhưng người tài thì ngày càng ít, đều chạy đến các nước phát triển rồi.

Nhiếp Hải Đường là học trò do Mộc Thư Vân đào tạo ra, nếu có thể kéo về phía mình cũng không tệ.


Cả thư ký Tống nữa, cô ấy cũng có gốc Hoa Hạ mà, vừa giỏi vừa xinh đẹp, chỉ tiếc là một thân một mình.”
Triệu Tụng Lễ lái xe, không vui nói: “Bà nói cái gì thế? Con trai có nhận chúng ta hay không còn khó nói nữa là.”
Tần Mặc không cho là thế, bảo: “Với giác quan thứ sáu của phụ nữ, con trai nhất định sẽ nhận tôi.

Có nhận nhà họ Triệu ông hay không thì khó nói lắm.

Ôi...!Nhà ta cũng bị Thường Hồng Hi hại thê thảm, Chính Ngôn có bệnh từ nhỏ, Chính Đình nuôi đến lớn thế này rồi mà không phải con ruột của chúng ta, khó khăn lắm mới có một đứa con trai sức khỏe bình thường nhưng lại thất lạc bên ngoài”
Triệu Tụng Lễ hỏi: “Giờ Chính Đình thế nào rồi?”
Tần Mặc nói: “Tôi nói nó đừng áp lực.

Mặc dù không phải con ruột nhưng nói thế nào thì cũng là uống sữa của tôi mà lớn, tôi xem nó như con trai, sẽ không bỏ nó đâu.


Con đường sau này nó đi thế nào thì để nó tự chọn, nhận lại ba mẹ ruột cũng được, không nhận cũng không sao.

Tóm lại tôi lấy một nửa của hồi môn của tôi, khoảng năm trăm triệu cho nó rồi”
“Năm trăm triệu? Nhiều quá” Triệu Tụng Lễ không hài lòng, bảo: “Tôi nuôi không công con trai của người khác nhiều năm như vậy, nuôi thành một nhân
tài có tố chất cao như thể còn không đủ à mà phải đưa năm trăm triệu?”
Tần Mặc nói: “Đàn ông các ông đúng là bạc tình, con nuôi cũng là con, tình cảm nhiều năm như vậy đều là giả à? Với cả nhà người ta cũng nuôi Tần Minh của chúng ta bao năm đấy thôi”.

Triệu Tụng Lễ nói: “Ăn không no mặc không ẩm, còn bị bắt nạt, đó gọi là nuôi à? Nếu con trai ở bên chúng ta thì sẽ tốt hơn.

Bỏ đi, là tôi nợ con trai, giờ phiền nhất e là nhà họ Lâm”
Tần Mặc sững sờ, hỏi: “Ý gì thế? Nhà họ Lâm ở Tương Tây à? Bọn họ còn muốn làm gì sao?”
Triệu Tụng Lễ đáp: “Bà quên chuyện trước đây nhà họ Tần bà tổ chức xem
mắt ở lâu đài cổ nước Đức rồi à? Chẳng phải Lâm Vũ Nhu bảo là xảy ra quan
hệ với Triệu Chính Ngôn, cuối cùng lộ ra chuyện sức khỏe con trai chúng ta có vấn đề, nhà họ Lâm còn cười nhạo chúng ta sao? Giờ thì rõ ràng rồi, người lúc đó là Tần Minh...!bà quên hôm đó chúng ta đã giao ước với nhà họ Lâm, chỉ cần là con trai chúng ta làm thì nhất định sẽ chịu trách nhiệm à?”
Tần Mặc cắn môi, nói: “Nói đến trách nhiệm, chi chính của nhà họ Tôn cũng bảo con trai chúng ta chịu trách nhiệm với Tôn Thường Hi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui