“Tần Minh?”
Hideto Yamamoto nhìn Tần Minh, đột nhiên đồng tử co rút lại, hai chân run rẩy, sợ hãi nói: “Cậu là minh chủ mới của Hoàn Vũ sao? Chờ một chút, tôi không có ân oán gì với cậu, tại sao cậu lại...
Tần Minh không muốn nói nhiều, nhàn nhạt cười: "Đưa đi"
Thành viên của tổ chức Ám Đội phía sau lưng Tống Dĩnh lập tức lôi Yamamoto ra ngoài.
Bên này động tĩnh rất lớn, Bạch Tĩnh Thần cũng đi tới, Tần Minh cố ý bỏ mặc gã.
Bạch Tĩnh Thần tức giận mắng: "Tần Minh, cậu làm gì thế hả? Đừng tưởng rằng cậu là con trai của gã con riêng đó thì có thể vươn ra nước ngoài.
Không đến lượt cậu xen vào chuyện của nhà họ Bạch tôi."
"Ồ, tôi biết rồi, cậu đang thèm muốn em gái tôi, vậy thì cả đời này cậu cũng đừng nghĩ tới"
Bạch Tĩnh Thần cũng không ngốc, nhìn thấy Tần Minh có nhiều thủ hạ như vậy, gã không thể cố chống lại được, chỉ có thể đưa em gái rời đi.
Nhưng Tần Minh nói: "Thuần Thuần, đừng đi cùng cậu ta."
Vừa mở lời vàng ngọc, Bạch Ngọc Thuần liền tránh khỏi bàn tay muốn kéo mình của Bạch Tĩnh Thần.
Bạch Tĩnh Thần lập tức bùng lửa giận, gã nghiến răng nghiến lợi nói: "Em gái, em định làm gì? Em thà nghe lời mê hoặc của người ngoài này cũng không cần người thân của em sao?"
Bạch Ngọc Thuần cũng phản bác: "Đủ rồi! Người thân cái gì, ngoài việc cho tôi cuộc sống vật chất ra thì mấy người coi tôi là người thân lúc nào hả? Anh nói với bạn bè trên thương trường của anh rằng tôi chỉ là một đứa con gái quê mùa từ quê lên, không phải anh coi thường tôi sao?"
"Anh kéo tôi đi khắp nơi xem mắt cũng chỉ là muốn mưu lợi cho nhà họ Bạch trong tương lai mà thôi, không phải sao?"
Bạch Tĩnh Thần tức giận nói: "Lẽ nào nhà họ Bạch chúng tôi không bù đắp đủ cho em sao? Hy sinh vì tương lai của dòng họ có gì sai? Năm đó chính nhà họ Triệu hại nhà họ Bạch chúng ta thê thảm như vậy."
Bạch Ngọc Thuần bị sự tức giận của anh trai làm cho sợ hãi, nhưng trong lòng cô ấy vẫn là một người kiên định.
Nhất là khi Tần Minh ở bên cạnh cô ấy, cô ấy liền cảm thấy mình có sức mạnh không bao giờ cạn kiệt, cô ấy nắm chặt tay lại, phản bác: "Nếu như tôi nhất định phải làm nô lệ cho người khác để đổi lại lợi ích cho nhà họ Bạch thì tôi nguyện cả đời làm đứa con gái quê mùa ở quê.
Tôi không hề tiêu một đồng tiền nào mấy người đưa cho cả, tất cả đều ở trong thẻ ngân hàng, tôi trả lại cho mấy người là được."
“Em!”
Bạch Tĩnh Thần lại nói: “Tôi sẽ không quan tâm đến việc điều trị tiếp theo của Bạch Đại Hữu nữa”
Tần Minh nói: "Cậu không quan tâm thì tôi sẽ quan tâm.
Bạch Tĩnh Thần, đừng tưởng rằng mỗi mình cậu có tiền.
Nếu không nể tình tất cả mọi người đều đến từ Hoa Hạ thì bây giờ cậu có thể đứng nói chuyện với tôi được à?"
Bạch Tĩnh Thần hoàn toàn tức giận: "Được, được lắm, đôi nam nữ chó má các người.
Bạch Ngọc Thuần, tôi không quan tâm nữa, cô tự nói với ba đi."
Bước tới cửa, Bạch Tĩnh Thần lại nhìn Tần Minh, nói: "Tên họ Tần kia, tốt nhất cậu nên biết bản thân mình đang làm gì? Nếu như cậu cho rằng nhà họ Bạch chúng tôi là một dòng họ sa sút không có chút thế lực nào, là sự tồn tại mà cậu có thể tùy ý chà đạp thì cậu cứ chờ đấy."
Tần Minh liếc mắt nhìn gã, nói: "Tôi chưa từng khinh thường bất cứ ai, bao gồm nhà họ Bạch của cậu.
Chính là mấy người làm quá nhiều chuyện không có tính người, còn áp đặt lên người bạn tôi, tôi đương nhiên không thể chấp nhận được"
Bạch Tĩnh Thần tức giận rời đi, Bạch Ngọc Thuần yếu ớt ngồi trên mặt đất, đối với cô ấy mà nói, đây cũng không phải là một quyết định dễ dàng.
Tần Minh bước tới, nói: "Em đừng suy nghĩ nhiều, nhà họ Bạch không đối xử tốt với em thì cần gì em phải hy sinh tất cả mọi thứ cho nhà họ Bạch.
Có thể nào thì anh cũng thấy với tình hình của em, nhà họ Bạch đã không đúng, em không nhất thiết phải ở lại đó.
Nếu nhà họ Bạch dám làm khó em thì anh sẽ ra mặt thay cho em".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...