Trên võ đài, Tần Minh thấy đối thủ cuối cùng của mình.
Vốn dĩ anh chỉ định tuỳ tiện ra tay giúp Nhiếp Hải Đường thôi, cũng thể hiện võ thuật Trung Hoa nhưng xem ra dường như người này không phải là cao thủ đơn giản.
"Cậu tên Tần Minh?" Đô Thiên Thanh cười khinh thường, hỏi: "Tôi nghe nói cậu đã từng thách đấu người nhà họ Bạch"
"Tôi.." Tần Minh đang định nói gì đó.
Bỗng nhiên Đô Thiên Thanh xông về phía trước đâm một cú, "bộp" một tiếng đấm thẳng vào mũi Tần Minh, lập tức máu chảy đầy sàn.
"Wow!" Mọi người trong hội trường sợ hãi, sao lại thế này? Tự dưng ra tay luồn?
Nhiếp Hải Đường bên khu khách quý đau lòng đến mức đấm lên cửa kính, mắng to: "Ông Kim, người hướng dẫn Mã, đây là phong cách thi đấu của người Hàn Quốc các ông à? Trọng tài còn chưa họ bắt đầu."
Ông Kim nhún vai không đồng ý, nói lại: "Đây là quyết định cá nhân của cậu ta, chốc nữa tôi sẽ phạt cậu ta.
Nếu cô Nhiếp không dám đánh thì nhận thua đi, tôi sẽ lập tức thông báo ngay, bảo họ ngừng trận đấu."
Người hướng dẫn Mã bên cạnh cũng nói: "Ban nãy Tần Minh này còn ỷ mạnh hiếp yếu, khinh thường người mới chúng tôi.
Sao cậu ta không nói rõ thân.
phận của mình? Cô Nhiếp, cô đừng quên chuyện ban nãy cô đã hứa với chúng tôi.
Có phải không dám nhận thua không? Nếu thấy đau lòng cho bạn có quả thì nhận thua là được mà."
"Ai sợ? Ai nhận thua đầu" Học trò Hoàng phải kể bên tức giận phản bác.
"Đúng rồi, rõ ràng là đánh lén mà còn
Nhiếp Hải Đường duỗi tay ngăn cấp dưới lại, cắn răng thầm nói: "Sư phụ đã dặn tôi rằng nhất định phải thắng, nếu không mất mặt mà còn khó kéo nhà tài trợ"
Cô cắn chặt răng, bỗng thấy Tần Minh lau máu mũi, ngẩng đầu nhìn sang khu khách quý, nhìn Nhiếp Hải Đường, còn làm cử chỉ "ok".
Nhiếp Hải Đường thấy cử chỉ này của Tần Minh, lòng ấm áp, cô biết Tần Minh đang cố gắng vì cô.
Trên võ đài, Tần Minh lau máu mũi, nói: "Mới bắt đầu đã đánh lén, cậu cũng
có tinh thần thể thao quá nhỉ"
".." Đô Thiên Thành nghiêng đầu nói: "Đúng là không biết điều, cũng cứng đó."
Vèo, thân hình Độ Thiên Thành chợt loé, xông về phía trước đám một cú.
Tần Minh lập tức giơ tay lên chặn lại nhưng giữa đường Đô Thiên Thành lại chuyển sang chiếu khác, nhảy lên đá Tần Minh.
Ầm!
Ngực Tần Minh bị đá trúng, bay ngược ra ngoài, đập lên cột gỗ của võ đài, trông như bị đánh tơi bời.
Đô Thiên Thành khinh thường nói: "Chậc chậc, quả nhiên chỉ là bao cát, cây mạnh thôi, chẳng khác gì súc sinh cả.
Nhìn đi, đây là niềm hy vọng của giới võ thuật Hoa Hoa các người à? Buồn cười."
Tuyển thủ Hàn Quốc Đô Thiên Thành đắc chí giang tay diễu võ dương oai với khán giả ủng hộ Tần Minh.
Khán giả thấy Tần Minh bị đánh hai lần liên tục đều nhận ra vấn đề không ổn.
Bên khu khách quý, người đại diện Hàn Quốc - ông Kim cười đắc chí: "Ha ha, xem ra tôi đã đánh giá cao người của các cô rồi.
Cô Nhiếp, quả nhiên ở Hoa Hạ, Hoàng phải các người như mặt trời đã lặn rồi.
Ha ha ha.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...