Thiếu Gia Ngông Cuồng


Nhiếp Hải Đường ra mặt giải quyết mọi chuyện, dù Tần Minh cũng không hề cảm thấy sợ chuyện lần này nhưng anh vẫn thấy vui khi Nhiếp Hải Đường đứng ra bảo vệ mình, đuổi đám người của hướng dẫn Mã đi.

Mấy người bên phía anh lại cảm thấy rất ngạc nhiên.

“Nhiếp Hải Đường?” Phản ứng đầu tiên của Trần Mục Linh đó là hỏi ra thành tiếng: “Hóa ra cô đang ở Bắc Kinh à?”
Triệu Lập Ngưu nói: “Sao lúc trước cô lại rời đi mà không nói câu nào thế? Tiểu Minh đã tìm cô rất lâu đấy”
Mọi người nhìn về phía Nhiếp Hải Đường, bây giờ phong cách ăn mặc của cô trưởng thành hơn trước kia một chút, không còn vẻ xinh đẹp tuyệt trần như hồi ở đại học Khoa học và Công nghệ thành phố Quảng nữa, mà thay vào đó là vẻ uyển chuyển, hàm xúc và chín chắn.

Nhiếp Hải Đường thấy Tần Minh thì lại không kiềm chế được cảm giác ghen tuông trong lòng, cô cố ý hất mặt lên rồi nói “hư”, sau đó cô hất tóc, quay người rời đi.

Trần Mục Linh thầm cảm thấy ngạc nhiên: “Tôi nói sai gì à?"

Tần Minh đứng bên cạnh cảm thấy xấu hổ muốn chết, cô không nói sai gì cả, mà chỉ làm sai một việc thôi.

Lương Thiếu Dũng nói: “Người này sao lại kiêu ngạo như thế chứ? Dù sao thì trước chúng ta cũng đều học cùng
một trường đại học mà, chúng ta cũng quen nhau mà, lại còn là bạn gái cũ của Tiểu Minh chứ”.

Tôn Chí Bằng nói: “Nhìn cô ấy bây giờ thì có vẻ như là sống cũng không tệ lắm.

Người giàu đúng là người giàu, dù ngày trước cô ấy có phá sản rồi thì cũng không thể so sánh được với chúng ta”.

Tần Minh thì lại không để ý đến những việc này, anh chỉ nghĩ đến điều kiện đã khiến hướng dẫn Mã phải nhượng bộ, rằng hai bên phải lên võ đài để thi đấu phân thắng bại.

Mặc dù Tần Minh là học trò của Trương Toàn Chân, nhưng anh không hiểu gì nhiều về giới võ thuật của Hoa Hạ, anh chỉ biết mỗi Hoàng Phái và hai gia tộc nổi tiếng với truyền thống võ thuật lâu đời là nhà họ Bạch và nhà họ Mộc, có môn hô hấp pháp đặc biệt và rất hiếm gặp mà thôi.


Sau khi vào thính phòng thì anh mới biết rằng đây là trận đấu giữa một số thanh thiếu niên với nhau, có cả
mục thi đấu biểu diễn và mục thi đấu thực chiến, Lương Thiếu Dũng mua vé đến xem thi đấu thực chiến.

Trải qua chuyện ồn ào vừa rồi, Tần Minh chẳng thể từ chổi được Trần Mục Linh nữa.

“Xem mấy trận đấu võ trước đã.” Tần Minh lắc đầu, cố gắng không nghĩ quá nhiều.

Với tư cách là học trò của Trương Toàn Chân, hầu hết những điều mà Tần Minh biết thì đều là nhờ tự học mà ra.

Mặc dù từ trước đến giờ biểu hiện của anh không tệ lắm, nhưng đó là nhờ việc các đối thủ không biết thực lực của anh, rồi còn dựa vào chiêu “người đánh mạnh.

nhất bằng mười người biết đánh”, nếu không thì lại dùng
chiêu “lấy ít địch nhiều”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui