Thiếu gia lạnh lùng...và...Tiểu thư dễ thương

( các bn nào đọc chương này thì lên mp3 nghe bài xếp vào quá khứ của Bảo Thy cho cảm xúc nha , đọc vậy bạn nào bị xúc động nặng có thể khóc đo .( hi , mjk nói chêu thui )- nhớ nghe nha
Sau tất cả những bức ảnh đó dường như nó đã mất hoàn toàn lòng tin ở hắn . Phải làm gì để quên hắn bay giờ ? Nhưng dù có ra sao thì chắc chắn nó sẽ chia tay , nó đã quá mệt mỏi và đau khổ rồi .
Và cuối cùng buổi chiều hôm đó nó mới xuất viện . Ra khỏi phòng thì nó gặp Tiểu Mễ
'' Xuân , cậu làm cái quái gì vậy ? sao lại xách đồ ra khỏi phòng ? ''
'' Mình ...khỏe rồi nên muốn xuất viện . ''
'' Không được cậu quay lại ình ''
Nói rồi Tiểu Mễ dằng tay nó kéo vào trong .
'' Tiểu Mễ à , mình khỏe rồi , mình nói thật đấy ''
'' Xuận ,nhưng ....''
'' không sao đâu , cậu yên tâm đi ''
Cắt ngang câu nói của Tiểu Mễ nó bước ra ngoài đón taxi rồi đi .
______________________
Về đến nhà nó vứt chiếc túi xách xuống ghế rồi định đi vào phòng tắm nhưng chợt nhớ ra vết thương nên thôi .
Nằm ngả xuống giường nó thở dài thành tiếng . Bắt đầu thế nào với hắn đây . Nói lời kết thúc thế nào với hắn đây ? Sao lại khó đến thế này ?
Reng Reng Reng
Tiếng chuông điện thoiaj reo nó mở máy .
- Long
Thấy dòng chữ trên điện thoại ghi tên hắn thì nó liền tắt máy , mở máy làm gì cơ chứ , mọi chuyện cũng chỉ như thế mà thôi , không thể thay đổi được .
Sự mệt mỏi đã khiến cho nó thiếp đi lúc nào không hay . Trong giấc ngủ bất giác trên khóe mắt nó rơi xuống 1 giọt nước mắt .
____________________________Biệt thự của hắn .

'' Cô ấy vẫn không chịu bắc máy ? '' > Lãm
'' uk ''
'' Có khi nào cô ấy giận mày chuyện gì không ? ''
'' Hỏi tao thì tao biết hỏi ai ? ''
'' Nhỡ đâu mày làm chuyện gì khiến cho cô ấy giận ? ''
'' Tao không hề làm gì cả . ''
'' vậy thì vì cái gì mà cô ấy không nghe máy ? ''
'' mày đừng hỏi nữa ''
Hắn tức giận ngồi phịch xuống sofa . Rốt cuộc là vì cái khỉ gió gì mà nó không chịu nghe điện thoại của hắn ?
Bỗng lúc đó điện thoại của Lãm vang lên .
'' Tiểu Mễ , gọi anh có gì không ? ''
'' anh à , Xuân xuất viện rồi , giờ chắc cô ấy đang ở nhà . ''
'' ờ rồi , anh biết rồi ''
Cạch
'' tao có tin này ày đây ''
'' tin gì ? '' Hắn hỏi
'' giờ Xuân đang ở nhà , Tiểu Mễ nói cô ấy đã xuất viện rồi ''
'' sao lại như vậy , vết thương của cô ấy còn chưa khỏi ''
'' tao không biết ''

Lãm nhún vai tỏ vẻ vô tội
''...........''
__________________Nhà nó
ping pong
Không chịu nổi nên hắn đã đến thẳng nhà nó để xử phạt . Trên lầu nghe thấy tiếng chuong cửa nó ngồi dậy dụi mắt rồi lật đật bước xuống nhà lấy chìa khóa ra mở cửa .
Đi ra đến ngoài cửa nhìn thấy hắn thì tim nó như thót lại .
'' anh....sao anh ? ''
'' em mở cửa đi ''
Nó đúng đó chần chừ 1 lúc . Trong đầu nghĩ , có khi lúc này là lúc mình cần nói ra điều này , mình phải chia tay với anh ấy . Dù rất yêu nhưng mình không muốn là kẻ thứ 3 phá hoại hạnh phúc người khác .
Nên đã dũng cảm mở cửa ra cho hắn . Nó vừa mới mở cửa xong thì hắn đã xông vào ôm lấy nó .
'' anh nhớ em lắm .''
1s
2s
3s
'' Long à , buông em ra đi ''
'' không ''
'' em nói anh buông ra ''
Như nhận ra sự bực tức trong nó hắn nhẹ nhàng buông nó ra rồi chăm chú nhìn nó .
'' có chuyện gì sao ? ''
'' mình vào nhà nói chuyện ''
____________________Trong nhà
'' hôm nay em xuất viện mà không nói câu nào anh đã rất lo lắng , lần sau em đừng có như vậy nữa .........''
Ngồi chăm chú nghe hắn nói , ánh mắt nó nhìn hắn mà lòng tràn đầy yêu thương luyến tiếc . Làm gì bây giờ ? Nói câu chia tay trong tình cảnh này ư ? nó có can đảm đó sao ?
'' và hơn nữa nếu về sau em có.......''
'' Long à .....mình chia tay đi ''
Trong khoảnh khắc khi nghe nó nói ra câu đó hắn đã tưởng như mình nghe nhầm nên hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận