Thiếu gia lạnh lùng...và...Tiểu thư dễ thương

Yêu thêm lần nữa (3)
___________________________________________________________________
Căn phòng mà đám của Long được chỉ dẫn là căn phòng ở trên lầu 3 của biệt thự , căn phòng này nhìn khá là bí mật và lối đi khá lằng nhằng .
'' đây là phòng làm việc của ông chủ , các vị ngồi đây , lát nữa sẽ có trà và bánh được mang lên ''
'' cảm ơn ''
Trong không gian yên tĩnh chẳng ai nói gì mà có 1 mình cô nàng tên Xuân kia hớt lẻo cười cười nói nói rất tươi với người đàn ông kia làm cho đám đàn ông ngồi đó mất mặt . Quả thực đáng lí cô cũng mang danh người hầu trong đám này nhưng mà so về thân thế và địa vị giới người hầu thì cô có chức hơn người kia nên phải nói 1 thứ gì đó dễ nghe mà cứng nhắc 1 tí đằng này cô lại ....chẹp chẹp ...

'' cô có tự trọng không ? ''
Khi thấy người đàn ông kia quay bước ra ngoài và đóng cửa , Hàn Phong mới quay ra nói với Xuân
'' cô không thấy ngượng hay sao đường đường là người hầu cao cấp và có địa vị hơn 1 tên hầu thấp cấp vậy mà có thể vui tươi được , thật đúng là làm cho Trí gia mất mặt ''
Lắc đầu nhìn cô anh nói giọng thương tiếc
'' có sao đâu , tôi thấy bình thường chỉ là ...nhìn anh ta thật sự rất đáng thương ''
Cô vẫn nhìn về phía cửa ra vào , chiếc cửa đã đóng nhưng cô vẫn nhìn vào 1 thứ gì đó rất chi là vô thức , cô khá là có thiện cảm với người con trai đó , chả hiểu sao nhưng trong con người ấy có 1 thứ gì đó ...1 thứ gì đó tận sâu trong đáy mắt mà cô rất muốn thấy
Và chỉ 1 lúc sau đó thôi Kiều tổng cũng đi vào phòng cùng với những tiếng bước chân vang lên phía sau .
Trong khoảnh khắc dường như chỉ tính bằng từng giây đó cánh cửa bật mở Kiều tổng bước vào , sau ông ...là ...Trần Thiên Bảo và Diệp Hân cùng đám thuộc hạ của Trần gia đang tiến vào trong cộng thêm 1 số đối tác làm ăn nữa .
Trong giây phút này 1 cảm giác bất ngờ xen lẫn sự phẫn nộ đang hiển thị rõ trong đôi mắt của cô ...Và ngay cả Trần Thiên Bảo và Diệp Hân cũng không có phần ngoại lệ với ánh mắt đó , cả 3 người cùng nhau ngạc nhiên , như bất động tại chỗ không thể tiến thêm bước nữa Trần Thiên Bảo vừa bỡ ngỡ mà nét mặt cũng có thoáng chút vui mừng khó tả ...
Nhận ra được ánh mắt của cả 3 người anh thật sự thấy khó chịu , cái ánh mắt mà anh nhìn đầu tiên của đối tác làm ăn là ánh mắt tư tưởng đến người con gái của anh hay sao ? Mọi thứ làm sao có thể chấp nhận được đây ?
'' Trần tổng , tôi hy vọng anh đến đây là để bàn chuyện làm ăn với chúng tôi ''

Giọng nói đầy lãnh đạm của Long đột nhiên làm cho Trần thiên Bảo sực tỉnh , anh thu hồi lại ánh mắt khi nhận ra mình đang làm gì , ý thức được việc mình làm nên anh cũng ngăn không cho Diệp Hân nhìn Xuân lâu thêm nữa
Tuy rất nhớ bạn và cả nụ cười thân thương đó , cái ánh nhìn lãnh khốc khi giết người đó nhưng trong thời điểm này cô vẫn rất vui vì bạn cô vẫn còn ổn ...chỉ cần vậy thôi là đủ rồi
'' vâng , chúng tôi tới đây chỉ có 1 ý định là muốn kết hợp chuyện làm ăn với Trí gia thôi ''
'' được , vậy vào chủ đề chính luôn đ....''
PẰNG PẰNG ....RẦM ....
Bỗng nhiên khi đang nói chuyện thì chợt có tiếng súng từ bên ngoài vang lên , những viên đạn từ bên ngoài bay vào trong chốc lát , xuyên qua lớp kính dày đặc , mọi người trong căn ai nấy đều hoản sợ chỉ có mỗi Long , Lục Vương và Hàn Phong là bình tĩnh , và trong lúc đó khi Long đang định quay ra hỏi xem đây là chuyện gì với Kiều tổng thì từ các bóng đèn có màu tỏa ra 1 làn khói sắc màu làm cho không gian trở nên mờ ảo chẳng ai còn nhìn thấy gì nữa ,đôi mắt của Xuân hiện giờ đang không nhìn thấy gì cả , cô đang rất sợ hãi ...những lúc thế này không hiểu sao cô có thể chắc chắn nếu không phải lúc này thì làn khói này sẽ không là gì vớ cô nhưng quả thực cô vẫn như ngày xưa ...có anh bên cạnh là sẽ mang lại cho cô 1 sự yếu ớt ...
Đưa tay sờ soạng khắp nơi cô hói thật to mà không ai nghe thấy vì đây là 1 loại khí độc có chức năng làm cho con người ta có thể nói được nhưng mọi người sẽ không thể nghe thấy ...Bỗng cô thấy thật sợ hãi thế nên cô chỉ có thể ngồi xuống tránh né đi tiếng đạn lúc này cô chỉ mong anh sẽ đi đến chỗ này ...cách mấy bước thôi là cô có thể nắm được bàn tay anh ...Và đúng như cô mong đợi 1 bàn tay đã sải đến để ôm lấy cô , anh đưa tay mình cầm lấy tay cô truyền cho cô sự ấm áp trong làn khói mịt mờ , lúc này tiếng súng vẫn vang lên ... Anh nhẹ nhàng đưa cô đi từng bước , 1 cơn đau buốt vang dội khắp chân ...không hiểu sao từng bước chân cất trên sàn nhà của cô lại đau đến như thế ...đi thêm vài bước nữa cô mới nhận ra dưới nền đất là 1 làn sóng điện từ có sức công phá cực mạnh làm cho con người ta thấy tê nhức .

Mãi cho tới 1 lúc sau và mất 1 chút thời gian để mò được cửa ra vào thì lúc này không khí cứ phun ra làm cho cô mệt mỏi , sự chịu đựng đang dần có giới hạn , nhìn cô vậy thôi chứ thật ra 4 năm trước vì phải lăn lộn với công việc diễn viên khá nhiều mà cũng quên ăn quên ngủ dần dần thành thói quen nó làm cho cô đuối sức trong tất cả các tình huống .
Lúc này Long vừa nắm chặt lấy tay cô và tự nhủ mình phải thoát ra khỏi đây sớm
Cạch 1 tiếng bỗng nhiên 1 làn ánh sáng hiện ra trước mắt tất cả mọi người , nhìn thấy 1 ngọn ánh sáng trong màn khói mịt mờ ai nấy đều chạy ra phía chiếc cửa nhưng đều phải nhường đường cho Xuân và Long trước rồi ai nấy mới thở phào nhẹ nhõm nhưng thật tồi tệ đúng lúc bước ra thì bỗng nhiên có 1 đám người từ đâu chạy tới cầm súng định dơ lên bắn , may là Hàn Phong và Lục Vương nhanh tay hơn bọn chúng , cầm sẵn 2 khẩu súng trên tay và bắn liên tục . Từng phát súng dứt khoát vang lên tại hành lang u ám .
Lúc này thì Long thật sự đang lo lắng cho người con gái đang nằm trong tay mình , hồi nãy lúc gần ra ngoài cô đã ngất đi vì làn khói .
Bài viết: Chương 127.1
Nguồn Zing Blog


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui