Vẻ mặt Đường Hiệt nghiêm túc mà dò hỏi: "Xin hỏi ngài là giáo viên thể dục trường Cao trung Thanh ạ?"
Dương Tinh Vũ nhớ tới giáo viên thể dục lớp mình mặt đầy râu ria, đồ áo như nhét ba quả bóng rổ, tức khắc dở khóc dở cười.
Hắn giả bộ ra vẻ hung ác dữ tợn, cộc cằn nói: "Biết tôi là ai rồi còn không nhanh đưa tôi tới trường!"
Đường Hiệt muốn cười, nghĩ rằng Dương Tinh Vũ còn rất biết diễn.
Cậu cau mày, lời lẽ chính đáng cự tuyệt: "Học sinh cùng giáo viên đi chung một xe đến trường rất không tốt a, rất dễ bị đàm tiếu."
"Hơn nữa thầy là một giáo viên thể dục," cậu đem Dương Tinh Vũ đánh giá một lần từ trên xuống dưới, "Cần phải vận động nhiều hơn."
Sau khi nói xong, xe máy điện màu xanh liền phóng đi, Đường Hiệt cười tủm tỉm mà phất tay: "Chào thầy a~"
Dương Tinh Vũ lại một lần nữa bị xe điện văng bụi đất đầy mặt.
Bất quá càng làm cho hắn buồn bực chính là câu kia "Cần phải vận động nhiều hơn."
Hắn lẩm nhẩm lầm nhầm cúi đầu vỗ vỗ cơ bụng của mình: "Mình còn chỗ nào cần vận động nhiều hơn?"
Cảm giác rất hoàn mỹ, cách lớp áo có thể cảm nhận được độ đàn hồi, "Bất quá mình mặc thế này......!Xác thật có chút giống giáo viên thể dục a, hừ, đó cũng là kiểu có dáng người cùng khuôn mặt điển trai, hắc hắc!"
Việc ngày hôm đó Đường Hiệt xử lý thủ tục chuyển trường đã được tung tin khắp trường.
Cậu dừng xe máy điện rồi đi thẳng đến văn phòng phó hiệu trưởng.
Kết quả tới cửa văn phòng rồi, còn không kịp báo cáo, liền đụng phải một người đàn ông cao gầy, ánh mắt sắc nhọn, môi mỏng mím chặt, hào hoa phong nhã lại có cảm giác xa cách lạnh lùng.
Đường Hiệt theo bản năng lui về phía sau một bước.
Người đàn ông đẩy đẩy mắt kính, ánh mắt liếc nhìn bảng tên trên đồng phục, đột nhiên tươi cười: "Học sinh chuyển trường sao? Trùng hợp quá, tôi là Chu Lễ, là giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên Toán của em, tôi thấy em lâu như vậy chưa tới, còn tưởng em lạc đường, đang nghĩ đi tìm em."
Đường Hiệt sững sờ, mình tới sớm mà?
Chu Lễ hoàn toàn không dừng lại: "Bất quá em so với tôi tốt hơn rất nhiều, trước đây lúc tôi tới nhận lời mời, ở trong trường ba tiếng hồng hồ, ngay cả căn tin cũng không tìm được, cuối cùng vẫn là hiệu trường tới đón tôi."
Ngay sau đó người đàn ông phát ra một trận cười to.
Đường Hiệt bị tốc độ nói chuyện của thầy làm cho choáng váng.
Chờ tinh thần phục hồi mới phát hiện, chính mình không biết khi nào, đã đi theo Chu Lễ về lớp rồi.
Cao trung năm hai - lớp một.*
*cao trung tương đương với THPT ở nước ta; năm hai = lớp 11.
Tóm lại có thể xem như lớp 11A1.
Tầng ba lối vào cầu thang, hai cánh cửa gỗ trước sau đều mở rộng, xa xa có thể nghe được tiếng đùa giỡn cùng tiếng nói chuyện, tiếng nói vo ve như đàn ong mật kích động, ầm ầm vang lên.
Đường Hiệt đi theo Chu Lễ tới cửa, không có bước vào cũng cảm nhận được hơi nước trên gạch lát nền của phòng học.
Cậu nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện có người dựa vào hành lang, từ cửa sổ nhìn trộm ra ngoài, lúc thấy cậu, ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu cùng mê hoặc, lúc thấy Chu Lễ, đột nhiên trừng to, chỉ còn lại hoảng sợ.
Sau đó cậu liền nghe thấy tiếng hô cố tình đè thấp: "Lão Chu tới!"
Ngay sau đó, tiếng oán giận hết đợt này đến đợt khác phát ra.
"Sao sớm vậy! Tao còn chưa chép xong tiếng Anh đâu!"
"Tao bỏ cuộc, a a a vì cái gì mà kỳ nghỉ hè ngắn như vậy! Tao còn chưa nghỉ ngơi đủ!"
"Aizz nói không phải đâu, bất quá nhịn một chút, sắp đến kỳ nghỉ đông rồi."
"Tao là có ý tới sớm nửa giờ để làm vệ sinh a, không nghĩ tới lão Chu cũng đến sớm!"
Nhưng khi chân trái Chu Lễ vừa mới bước vào cửa, trong phòng học liền an tĩnh, bọn học sinh động tác thành thạo đem bài tập nhét vào hộc bàn, giả cười nói: "Một kỳ nghỉ hè không gặp, thầy Chu lại đẹp trai hơn a!"
"Khiêm tốn một chút," Chu Lễ nhìn lướt một lượt, lại cười tủm tỉm nói, "Còn chưa tới giờ tự học, người căn bản đều đến đủ, không tồi không tồi, xem ra các em rất nhớ tôi a."
"Ai bảo chủ nhiệm của chúng ta đẹp trai như vậy!"
"Đúng vậy đúng vậy, một ngày không thấy như cách ba thu, như này nháy mắt mấy trăm năm đều đã qua."
"Hừ hừ ~" Chu Lễ hừ cười hai tiếng, "Không cần nịnh, kết thúc tiết một liền đem bài tập toán hè nộp đủ cho tôi."
Cả lớp một trận than vãn.
Chu Lễ vỗ vỗ bàn để họ yên lặng.
"Học kỳ này lớp chúng ta có một bạn học mới chuyển đến, tất cả vỗ tay hoan nghênh!"
Thầy vẫy tay với Đường Hiệt đứng ở cửa, "Vào chào hỏi mọi người, tự giới thiệu bản thân một chút."
Đường Hiệt nháy mắt trở thành tiêu điểm.
Cậu ngược lại không có cảm giác khẩn trương, ánh mắt cong cong liền thoải mái đi vào dưới tràng vỗ tay của các bạn.
Lớp vang lên một trận hô nhỏ.
"Oa ~ thật đáng yêu!"
"Lớp chúng ta rốt cuộc cũng có thể ngắm nam sinh!"
"Ý gì? Mày nói như vậy, Vũ ca của tụi tao không phục!"
"Chào mọi người, mình là Đường Hiệt, Đường trong kẹo đường sau khi bỏ chữ "cơm", Hiệt trong một trang, hai trang."
*Kẹo đường bên Trung là "糖", bỏ chữ cơm "米" đi sẽ được chữ Đường "唐", còn chữ Hiệt "页" là lấy từ một trang "一页", hai trang "两页"
Đường Hiệt vừa tự giới thiệu bản thân, vừa bắt kịp hai chữ "Vũ ca".
Sẽ không trùng hợp như vậy đi......!
Cậu lặng lẽ nhanh chóng liếc nhìn một vòng không thấy bóng người quen thuộc, chỉ thấy một cậu bạn lông mày thưa thớt đang bất mãn tranh luận với bạn cùng bàn cái gì, chờ mong tan biến, có chút thất vọng.
"Sau này mọi người nên hoà thuận với nhau," Chu Lễ kết luận, "Vậy em ngồi với......"
"Với em đi."
Một giọng nói hơi khàn khàn chen ngang Chu Lễ.
Đường Hiệt theo bản năng nhìn sang, hai mắt sáng lên.
Chỉ thấy Dương Tinh Vũ vào lớp từ cửa sau, hắn ném cặp sách lên bàn gần đó, ngồi xuống, tuỳ ý gác tay ghế ngồi bên cạnh, lười biếng nói: "Lão Chu à, để bạn học mới ngồi với em đi, lớp chúng ta không phải còn dư một chỗ ngồi ở đây sao."
Cậu bạn lông mày thưa thớt kia nhỏ giọng kêu lên: "Vũ ca!"
"Được, Đường Hiệt, em ngồi ở đó đi." Chu Lễ nói.
Đường Hiệt đương nhiên không từ chối, cậu cười thành tiếng, đi tới bên cạnh Dương Tinh Vũ.
Kết quả vừa mời ngồi xuống, người bên cạnh liền dựa lưng vào tường, một tay chống mặt, một tay quạt quần áo trên người, cười nói: "Hiện tại xem tôi còn giống giáo viên thể dục không? Hàng xóm kiêm ngồi cùng bàn."
Hắn cảm thán chép chép miệng: "Bất quá nói thật, duyên phận của chúng ta cũng đủ sâu a."
Đường Hiệt lúc này mới phát hiện hắn đã thay bộ đồ thể thao màu đen thành đồng phục màu xanh, chẳng lẽ đây là lý do hắn tới trễ như vậy?
Phốc*, thật ấu trĩ.
*tiếng cười
Cậu lộ ra răng nanh, thở dài một cách khoa trương, nói: "Thay quần áo xong, quả nhiên trẻ hơn rất nhiều!"
Dương Tinh Vũ sửng sốt một chút, phụt một tiếng bật cười, thấp giọng nói: "Kỹ thuật diễn thật tệ."
Sau khai giảng chính là tiết sinh hoạt lớp, Chu Lễ tổ chức đại hội động viên sáng sớm cho lớp 11-1, hơn nữa định đặt ra mục tiêu cho học kỳ mới.
Thẳng đến khi tiếng chuông vào học tiết một vang lên, thầy mới ngừng lại được.
Bất quá thời gian an tĩnh này cũng không kéo dài được bao lâu, thầy cầm lấy bình giữ ấm uống một ít nước, lại lần nữa mở miệng nói: "Bắt đầu học, nào nào nào, tất cả lấy sách toán ra, một kỳ nghỉ qua đi, trong bụng các vị còn mấy công thức a?"
"Công thức là cái gì, có thể ăn sao?"
"Lên lớp cái gì a, lão Chu à, thầy tiếp tục giảng mục tiêu a, đường đời em còn mê mang lắm!"
"Mở sách toán ra, tôi cho các anh chị cảm thụ một chút thế nào là càng kêu càng mê mang."
Chu Lễ cười càng vui vẻ.
Lớp lại là một mảnh kêu rên.
Dương Tinh Vũ nhìn chằm chằm nam sinh ngồi cạnh mình, nhìn gần làn da càng thêm trắng nõn, tựa như đậu hũ non mà hắn thích ăn.
Hắn rút sách toán ra, cười nói: "Ngồi cùng bàn, hàng xóm, có cần tôi cho cậu mượn sách không a?"
Đường Hiệt ánh mắt có chút uể oải, bỗng nhiên nghe được giọng nói của Dương Tinh Vũ liền sợ tới mức giật mình, cậu nhanh chóng chớp chớp mắt, quay đầu nói: "Oa ~ cậu thật thiện lương a ~"
"Còn không phải sao......?"
Dương Tinh Vũ còn chưa nói xong lời, liền thấy bạn cùng bàn của mình nghiến răng nanh, "Bang" một tiếng đem một quyển sách toán đặt trên bàn.
"Ngồi cùng bàn, hàng xóm, cậu cũng lạc hậu quá đi, hiện tại tài liệu giảng dạy đều thống nhất, làm sao học sinh chuyển trường không có sách a." Đường Hiệt lắc lắc đầu, một bộ dạng cậu thật đáng thương.
"......"
Dương Tinh Vũ giật giật khóe miệng, hắn xem như đã nhìn ra, bạn cùng bàn của hắn chính là lớn lên trông thật ngoan ngoãn, nhưng miệng một chút cũng không ngoan!
Chu Lễ dạy toán rất khá, có một hệ thống dạy học riêng.
Nghe nói lúc trước thầy đến các trường để xin việc, trường nào cũng đồng ý, trường Cao trung Thanh Tư Lập phí rất nhiều sức lực mới tranh thủ đem người về được.
Tốc độ thầy giảng bài rất nhanh, nhưng Đường Hiệt vẫn cảm thấy không khác gì nghe đọc kinh cả, trong chốc lát đầu liền bắt đầu gật gù, mí mắt cụp xuống như bị tạ đè.
Cậu trộm véo đùi của mình, không ngừng ở trong đầu nhắc mãi, ngày đầu tiên chuyển trường đến đây, ngàn vạn không thể ngủ! Ngàn vạn không thể ngủ!
Bất quá......!Nằm bò nghe giảng bài hẳn là cũng không sao đi.
Vừa nghĩ như vậy, đôi tay Đường Hiệt vô thức chồng lên sách toán, cằm cũng tự động gác lên.
Dương Tinh Vũ nghiêm túc lắng nghe những kiến thức mới xong, chờ lúc Chu Lễ lặp lại bài giảng, mới thả lỏng tinh thần.
Hắn theo thói quen hoạt động bả vai một chút, khóe mắt đột nhiên nhìn đến chỗ ngồi bên cạnh.
Bạn học mới vậy mà lại ngủ rồi!
Hắn kinh ngạc nhìn sang, hoá ra thật sự có người có thể ngủ trong giờ của Chu Lễ, cái máy đó "tắt" sẽ không sẽ không ồn ào nói chuyện như súng sao?
Dương Tinh Vũ có chút muốn cười, dứt khoát chống mặt sang bên cạnh xem.
Cả khuôn mặt thiếu niên đều chôn ở khuỷu tay, lúc đang ngủ ngon lành, ngón tay thon dài đột nhiên cử động một chút.
Dương Tinh Vũ đoán là đối phương đã tê tay rồi, bất quá càng làm cho hắn tò mò là, ngón tay người này như thế nào còn quấn băng dán cá nhân......!
Mấy ngày hôm trước hắn bị đánh đến bầm tím gần như đã lành rồi.
Hắn nhích lại gần bên cạnh muốn cẩn thận nhìn một cái.
Kết quả tiếng chuông tan học đột nhiên vang lên, thiếu niên cọ một chút ngẩng đầu lên, nếu không phải Dương Tinh Vũ trốn mau, cằm hắn khẳng định đụng trúng đầu cậu.
Gương mặt trắng nõn bị ép với tay đều tạo ra vết hằn đỏ, Đường Hiệt mơ mơ màng màng sờ khóe miệng, tốt, không chảy nước miếng.
"Tan học, tất cả nhanh giao bài tập hè đi."
Chu Lễ cầm lấy sách giáo khoa cùng bình giữ ấm đi ra ngoài, lúc sắp đến cửa thì liếc Đường Hiệt một cái.
Đường Hiệt chột dạ quay đầu sang một bên không dám nhìn thầy.
Cậu xấu hổ gãi gãi đầu, không nghĩ tới là vẫn ngủ......!
Chu Lễ vừa đi, phòng học một lần nữa náo nhiệt lên.
Cậu thấy các bạn học đều vội vàng chép bài tập, cất sách vở, bản thân cũng không có gì làm, dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài, trong miệng còn nhắc mãi: "WC WC......"
Dương Tinh Vũ cảm thấy bộ dạng mơ mơ màng màng của cậu rất thú vị, liền giật tay áo cậu hỏi: "Ngồi cùng bàn, hàng xóm, có muốn tôi đưa cậu đi WC không a? Nếu nửa đường cậu ngủ mất thì phiền lắm."
Đường Hiệt sửng sốt một chút, đột nhiên phản ứng lại, bản thân đi học ngủ quên vừa bị cậu ta nhìn thấy.
Gương mặt cậu hơi nóng, hoảng loạn hất Dương Tinh Vũ ra: "Tôi, tôi......!cậu lo làm bài tập đi, tôi không lãng phí thời gian của cậu nữa!"
"Tôi đã sớm làm xong rồi!"
Dương Tinh Vũ nhìn cậu bước nhanh ra ngoài như chạy trốn, cười không ngừng được, "Da mặt còn mỏng lắm."
Hắn nhìn đến sách toán trên bàn ở bên cạnh, tuỳ tay cầm lấy, nhìn bìa sách nhịn không được mà cảm thán: "Lợi hại a, ngủ một tiết mà có thể làm sách toán nhăn nhúm."
Ngón tay với khớp xương rõ ràng sờ lên, định vuốt phẳng bìa sách, Dương Tinh Vũ liền nhìn thấy hai chữ được viết ở góc phải bên dưới của trang đầu tiên.
Hắn sửng sốt một chút, lông mày nhăn lại, bất giác thấp giọng nói: "Đường Hiệt......!Đường Hiệt?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...