'Hôm nào' của Trì Quân, dưới sự yêu cầu của Trì Dung đã biến thành cuối tuần của tuần đó.
Trong tương lai, điều này dĩ nhiên trở thành một loại thông lệ.
Trước khi ông nội mở miệng mời Chung Dịch phải thường xuyên đến.
Ánh mắt của cháu nội không tệ, quen bạn bè làm cho người khá yên lòng - sau cuộc nói chuyện này, Trì Quân dở khóc dở cười, lén lút nói với Chung Dịch: "Thật không ngờ, ông nội của em lại rất thích anh."
Hắn lại nói tiếp: "Bên ông ngoại, em cũng sẽ đi." Ông cậu quanh năm ở Bắc Kinh, chỉ có dịp tết mới trở về.
Em họ và mợ ngược lại rãnh rỗi hơn, nhưng cũng phải đến họ hàng bên mợ.
Cũng may, Tùng Lan bỏ bê bổn phận 'làm vợ', không làm tốt vai trò 'làm mẹ'.
Chỉ có duy nhất thân phận 'con gái' được bà hoàn thành rất tốt.
Hắn hỏi Chung Dịch: "Hay là, anh đi chung với em nha?"
Chung Dịch nói đùa: "Vậy anh có thể có thêm một nơi ăn cơm ké rồi."
Khi nói chuyện này Trì Quân tỏ ra rất thoải mái.
Những người thân nhất trong gia đình hắn thích người yêu của hắn.
Mặc dù xuất phát từ các loại suy xét, ông nội lớn tuổi, sức khỏe nói là khỏe mạnh nhưng cũng có một số bệnh người lớn tuổi nên có.
Tất cả những điều này làm cho Trì Quân tạm thời không nghĩ đến chuyện nói về mối quan hệ thật sự giữa mình và Chung Dịch cho ông nội biết.
Nhưng ngoài ra, tất cả đối xử nào 'người yêu' nên có thì hắn đều muốn cho Chung Dịch.
Hắn đã đề cập với Chung Dịch, Chung Dịch cũng hiểu rất rõ về nó.
Trì Quân cũng không muốn giấu giếm chuyện này với người khác.
Trong hai năm qua, mấy người bạn quan hệ ngang hàng với hắn ít nhiều cũng biết cậu Trì có bạn - trai.
Chỉ là chuyện này ngầm hiểu được trong giới con cháu, không ai muốn thọc lên trên.
Trương Tiếu Hầu gửi quà từ bưu điện nước ngoài về cũng sẽ gửi cho Chung Dịch một phần.
Dù như thế nào, nhìn thấy thái độ của ông nội đối với Chung Dịch, Trì Quân đều cảm thấy vui vẻ.
Tâm trạng của hắn tốt, Chung Dịch ở bên kia nhớ nhung suy nghĩ cũng thoáng hơn.
Cậu nhìn thấy dấu vết thăm dò bản thân trong mắt Trì Dung.
Thậm chí cảm thấy Trì Dung mời mình thường xuyên đến đều bắt nguồn từ 'thăm dò'.
Nhưng Trì Dung muốn biết điều gì?
* * *
"Cậu Quân đã tốt nghiệp rồi." Quản gia đặt một mâm trà bánh bên cạnh ghế bập bênh của ông Trì, cười nói: "Ngài phải vui vẻ chứ."
Trì Dung suy tư một lá, hơi di chuyển quân cờ trên bàn cờ tướng, thở dài nói: "Tôi tất nhiên là rất vui."
Mưa vẫn rơi, thời tiết cũng dần dần không nóng nữa.
Đối với người trẻ tuổi thì đó là thời tiết thoải mái.
Nhưng đối với người lớn tuổi như Trì Dung thì hơi khó chịu.
Cũng may ở trong phòng rất ấm.
Quản gia cầm tấm chăn đắp lên trên đùi giúp ông Trì.
Ông ta đã làm việc ở đây hơn nửa đời người, chỉ kém Trì Dung hơn mười tuổi.
Xem như nhìn Trì Bắc Dương và Trì Nam Tang lớn lên, lại nhìn Trì Quân và Trì Dao sinh ra, gần như là nửa người nhà họ Trì.
Ông ta cũng chân thành kính trọng Trì Dung.
Lúc này ông ta hơi khó hiểu: "Vậy tại sao ngài lại thở dài liên tục thế?" Ông ta dừng lại và nói tiếp: "Trước đó cậu Quân gọi điện thoại đến nói cuối tuần này có lẽ cậu ấy không rãnh, dứt khoát sau khi xuống máy bay thì đến đây ở một đêm.
Sau đó sẽ đến công ty."
Trì Dung: "Tiểu Chung đâu?"
Quản gia cười nói: "Không có đề cập cụ thể, nhưng có lẽ cũng đến." Trong nửa năm nay, thời gian Chung Dịch đến đây còn nhiều hơn Trì Bắc Dương và Trì Nam Tang.
Quản gia khẽ thở dài.
Ai có thể nghĩ đến.
Khi ông ta đến đây, cậu chủ và cô chủ chỉ mới học tiểu học.
Khi đó, tính cách háo thắng và cạnh tranh mạnh mẽ của cô Nam Tang đã bộc lộ ra.
Còn cậu Bắc Dương cũng cãi tới cãi lui với em gái, một chút cũng không bỏ qua.
Lúc đó, ông Trì bận rộn công việc, sức khỏe của bà chủ vẫn luôn yếu.
Ngoại trừ chuyện cãi nhau thường ngày, hai người đều học hành rất tốt.
Ngày thường hai người đi học thêm cũng đều tập trung nghe giảng bài.
Tại sao bây giờ lại trở thành như vậy?
Cũng may tính cách của cậu Quân tốt, lại nghĩ đến ông chủ.
Cô Dao được kiểm soát nhiều hơn, cũng không đến nhiều.
Nhưng sau khi đến sẽ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ôn chủ, gọt trái cây cho ông ngoại ăn.
Trì Dung nhắm mắt lại, tay hơi nhúc nhích vỗ lên tay cầm của ghế bập bênh.
Ông đột nhiên hỏi: "Ông cảm thấy Tiểu Chung như thế nào?"
Quản gia giật mình.
Ông ta cẩn thận trả lời: "Bạn của
.