Chung Dịch bỏ ra chút thời gian, cuối cùng đã tìm thấy trên tờ báo ra hằng ngày Thượng Hải tin tức mình muốn nhìn thấy.
Phía trên có ảnh chụp hai vợ chồng Trì Dung, bên cạnh đó có viết khái quát về tình hình từ lúc thành lập Thịnh Nguyên đến nay.
Cuối cùng, thì lại nhắc đến việc bà Trì - Chu Tú Quân chết vì bị bệnh.
Bệnh tim.
Chung Dịch cau mày, bóp tờ báo hơi ố vàng.
Sau khi sàng lọc tin tức trong một tháng trước đó cũng không tìm thêm được tin tức nào.
* * *
Trên quần áo dính rất nhiều vết rượu, bị ném vào máy giặt vì không thể mặc tiếp.
Trong phòng tắm lại có tiếng nước chảy tí tách, Trì Quân hỏi: "Anh suy nghĩ thế nào rồi?"
Chung Dịch suy nghĩ một lúc mới hiểu ra: "Em đang nói về chuyện em trở về Thượng Hải trước à?"
Trì Quân gật đầu.
Khi nước rơi xuống, hắn vuốt tóc từ trên trán ra phía sau, như thể bôi keo xịt tóc, lộ ra cái trán trơn bóng.
Những giọt nước lăn xuống từ lông mày và mắt hắn.
Vào học kỳ hai năm hai đại học, hai người cùng nhau cắt tóc.
Khi xuất hiện trong lớp vào đầu năm học, các bạn học đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó cùng nhau khen ngợi.
Hai người thì một người sáng sủa, một người đẹp trai, dáng người đều mảnh khảnh.
Tất nhiên kiểu tóc gì cũng đẹp.
Thậm chí lúc giáo viên lên lớp còn phải ra hiệu một câu: "Để thầy xem mọi người đã thay đổi những gì.
Trì Quân, Chung Dịch cắt tóc à? Diêu Lâm có phải đã nhuộn tóc không?"
Chờ Chung Dịch gật đầu, Trì Quân cười híp mắt trả lời.
Diêu Lâm sờ tóc của mình và thảo luận với các bạn nữ xung quanh xem mình đã nhuộm màu gì.
Trên bục giảng, giáo viên khen: "Rất đẹp.
Thừa dịp đi học có thể tìm nhiều tạo hình xem có phù hợp với bản thân không.
Đến khi đi làm..." Thầy nhún vai nói tiếp: "Sẽ không được tự do như vậy."
Đây là sự thật.
Không nói những thứ khác, làm một tạo hình cần thời gian đủ mở một cuộc họp.
Vì vậy, sau này hai người trở lại nhịp điệu trước đây.
Chỉ là Chung Dịch vẫn cứ thở dài khi Trì Quân không sấy tóc, bản thân phải tự đi lấy máy sấy tóc.
Cậu có lúc thậm chí cảm thấy Trì Quân có lẽ là cố ý.
Nhưng dù vậy, Chung Dịch cũng vui vẻ giúp cho hắn là được.
"Đúng vậy." Trì Quân nói: "Bên kia anh còn cần bao lâu?"
Vừa nói chuyện vừa bóp chai dầu gội và thoa lên đầu Chung Dịch.
Chung Dịch dự tính một cách cẩn thận: "Anh thật sự phải theo đến cuối cùng, ít nhất cũng phải đến tết Âm lịch.
Nhưng thủ tục điều chức không phải sắp xong rồi sao?"
Trì Quân: "Tần Lâu rất thích anh."
Chung Dịch: "Anh ta thích anh, nhưng nếu anh nhất định phải về Thượng Hải, anh ta lại muốn ở lại Bắc Kinh trong thời gian dài." Phần 'thích' này thật ra không có giá trị thực tế gì.
Trì Quân thừa nhận: "Đó là những gì em muốn nói." Nhưng Chung Dịch sẽ không cảm thấy tiếc nuối sao?
Trước đây bọn họ đã thảo luận qua điều này.
Nhưng khi đó nói đến một nửa thì điện thoại vang lên, có email gửi đến.
Trì Quân xem qua thì áy náy nói: "Có chút việc."
Chung Dịch hiểu rất rõ, hai người đồng ý tạm dừng vấn đề này và thảo luận sau.
Sau đó cho đến bây giờ.
Chung Dịch thẳng thắn: "Anh đã xem xét các hạng mục trò chơi trong công viên giải trí từ lựa chọn thiết kế, cho đến đánh giá vật liệu xây dựng.
Sau đó là ưu và nhược điểm của công ty đấu thầu.
Cho đến việc thật sự xây dựng, những việc lớn nhỏ gặp qua trong hai năm qua.
Lúc đầu là Tần Lâu ra tay, sau đó anh độc lập giải quyết.
Anh biết, em cảm thấy anh theo dõi toàn bộ dự án sẽ có nhiều thu hoạch hơn.
Nhưng điều này không có nghĩa là 'dự án kết thúc', 'thu hoạch' sẽ đến đồng loạt.
Trên thực tế, anh đã học được rất nhiều điều trong suốt quá trình xây dựng công viên giải trí."
Người dưới quyền của Tần Lâu, Chung Dịch ấn tượng sâu nhất là một cô gái đã làm việc nhiều năm, cũng đã tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng.
Trên tay có một bảng tư liệu, đó là một công ty sản xuất vật liệu xây dựng do chính tay cô làm ra và bỏ ra rất nhiều thời gian để chậm rãi tối ưu hóa nó.
Đến bây giờ, chỉ cần nhập các tiêu chuẩn cần thiết, chương trình sẽ tự động sắp xếp sao cho tối ưu nhất.
Sau khi Chung Dịch vào tổ dự án và thuyết phục những người khác ký xuống thủy tinh số 183, nhà máy của cậu cũng lọt vào trong bảng của đồng nghiệp.
Đồng thời đứng đầu trong nhiều hạng mục tiêu chuẩn.
Chung Dịch bị ảnh hưởng bởi người đồng nghiệp này, đến bây giờ trong tay cũng có một bảng ghi chép tương tự.
Về tất cả các công ty và nhà sản xuất liên quan mà nhà máy đã liên hệ trong hai năm qua, hướng nhập hàng và năng lực tham lam của bọn họ đều được viết rõ trong bảng ghe chép của Chung Dịch.
Nói một cách đơn giản, điều mà thầy Trương lo lắng.
Dù cho đến bây giờ cũng có nghi ngờ, chỉ là bởi vì tin tưởng Chung Dịch.
Cho nên vấn đề nguồn tiêu thụ chưa từng nói ra miệng, ở bên Chung Dịch thật sự không phải là chuyện lớn.
Về phần chuẩn bị quan hệ với quan chức địa phương, cũng có Thái tử của Thịnh Nguyên giúp đỡ.
Ở một mức độ nào đó, nó thậm chí còn có thể thích hợp hơn ở Bắc Kinh.
Chung Dịch kết luận nói: "Hơn nữa, để cho em về Thượng Hải một mình..." Cậu dừng một chút, giơ tay lên chạm vào gò má của Trì Quân.
Cậu không yên lòng.
Dù cho biết được mình sẽ trở lại, cũng sẽ không có nhiều hơn một tổ dự án hàng không.
Với khả năng tài chính hiện tại của bọn họ, mặc dù vượt trội hơn Trì Bắc Dương khi tốt nghiệp đời trước rất nhiều, nhưng bọn họ vẫn không đủ để ngang hàng địa vị với Trì Bắc Dương.
Bọn họ cũng cần thời gian để đưa Chung Dịch lên vị trí cao hơn trong tổng bộ của Thịnh Nguyên, làm cho tài sản dưới danh nghĩa của bọn họ trở nên dư dả hơn.
Hai năm qua, Trì Quân đã bán mấy chiếc xe, cộng thêm tiền tiết kiệm trước đó và thu nhập của Chung Dịch, hai người cùng thu mua cổ
.