Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại


Editor: demcodon

Người đẩy cửa chính là Trì Quân.
Hắn vố dĩ đang vừa nói vừa cười với Chung Dịch, đang nói đến việc chưa từng nghe thấy nhau hát.
Chung Dịch khiêm tốn nói rằng mình không có tế bào âm nhạc.
Nhưng nếu Trì Quân muốn nghe thì cậu cũng có thể hát một bài 'Tình bạn mãi mãi'.


Trì Quân không nhịn được cười nói: "Cậu vẫn còn canh cánh trong lòng à?"

Bọn họ đã ở bên nhau hơn tháng.
Ba của Chung Dịch đột ngột qua đời làm gián đoạn kế hoạch làm cho mối quan hệ giữa hai người 'càng sâu đậm hơn'.
Khi Chung Dịch quay lại, cả hai đều có công việc riêng.
Mặc dù bọn họ thường xuyên sống trong căn nhà trọ gần Thịnh Nguyên.
Nhưng hầu hết thời gian đều ngủ chung một căn phòng, cũng không ít ý loạn tình mê.
Nhưng nói cho cùng vẫn chưa vượt qua giới hạn cuối cùng kia.


Dù vậy, trong ngày thường, sự tiếp xúc cơ thể giữa hai người đã tăng lên một cách vô thức.
Dù cho sóng vai đi trên đường cũng đều hy vọng có thể chạm vào đối phương nhiều hơn.

Ngón tay trong lúc vô tình cọ qua, cánh tay không tự chủ mà cọ sát...
Sau đó lại bỗng nhiên cười lên.


Về phần 'canh cánh trong lòng' theo lời Trì Quân nói, vẫn là ám chỉ Chung Dịch không dự định chọc thủng lớp cửa sổ giấy giữa hai người.
Không làm người yêu tình nhân, chỉ làm bạn bè lâu dài.
Chẳng trách muốn hát tình bạn mãi mãi.


Chung Dịch bất đắc dĩ, giải thích: "Không có.
Nhưng khi tớ học cấp ba trường học có tổ chức cuộc thi hợp xướng.
Lớp bọn tớ chọn bài hát này, khá quen thuộc."

"Cuộc thi hợp xướng?" Trì Quân suy nghĩ về cảnh này.
Trường chuyên trung học khoa quốc tế có rất nhiều hoạt động sau giờ học xong, cũng có dàn hợp xướng khá chuyên nghiệp.
Mà Trì Quân lúc đó đang lên kế hoạch cho tình hình của Thịnh Nguyên, rất ít tham gia các hoạt động như vậy.


Hắn hờ hững nói: "Tớ nhớ lúc đó đang ở Mun một học kỳ, còn đến Bắc Kinh thi đấu..." Hắn vừa nói vừa đẩy cửa phòng karaoke ra.


Trước tiên đập vào mắt là Viên Văn Tinh.
Trì Quân ngẩn ra, giọng nói lập tức trùng xuống.


Không chỉ Viên Văn Tinh, còn có Diêu Hoa Huy, lớp trưởng, lớp phó học tập và một vài bạn nữ hướng ngoại hoạt bát trong ngày thường.
Lúc này, Viên Văn Tinh đứng ở chính giữa phòng karaoke cầm micro.
Khi nhìn thấy Chung Dịch và Trì Quân mỉm cười trước: "Ồ, thật trùng hợp, hai cậu cũng đến."

Ban đầu Diêu Hoa Huy ngồi ở bên trái ghế sô pha, ngăn cách với lớp trưởng gần nhất.
Y ngẩng đầu nhìn lên và cũng nhìn về phía Chung Dịch và Trì Quân, sắc mặt hơi trắng bệch.


Biểu cảm của Trì Quân phai nhạt đi, không nói gì.



Chung Dịch thì nhanh chóng phản ứng lại: Chẳng lẽ là mâu thuẫn giữa Viên Văn Tinh và Diêu Hoa Huy ở đời trước.


Vốn dĩ nó sẽ bùng nổ trong học kỳ 2 năm nhất.
Mặc dù không biết nguyên nhân cụ thể.
Nhưng sau đó Diêu Hoa Huy gần như sống ở trong thư viện.
Không chỉ giống như bây giờ dậy sớm về muộn.


Trường học có phòng tự học suốt đêm, Diêu Hoa Huy ở đó một nửa thời gian.
Chung Dịch không thân với y.
Bây giờ nghĩ lại cũng không nhớ rõ trạng thái tinh thần của Diêu Hoa Huy lúc đó làm sao.
Mà bây giờ...


Diêu Hoa Huy nói: "Viên Văn Tinh." Y đứng lên: "Không nên nói chuyện này ở đây."

Viên Văn Tinh nheo mắt giả vờ ngạc nhiên: "Tại sao?" Hắn dừng một chút nói tiếp: "Trước đó chúng ta không phải trò chuyện rất tốt sao? Tại sao bây giờ đột nhiên nói không được?"

Tay Diêu Hoa Huy để dọc người nắm thật chặt, vẫn cứ nói: "Diêu Lâm và mấy bạn nữ còn muốn ca hát, à, còn có Chung Dịch và Trì Quân...
Chúng ta đi ra ngoài nói đi."

Viên Văn Tinh nhìn y, yên lặng mà nhếch môi.


Với dáng vẻ này, mọi người có mặt đều có thể nhìn ra hắn có thể đã nắm được điểm mấu chốt của Diêu Hoa Huy.



Lớp trưởng Diêu Lâm không ngồi yên, cũng đứng lên mang theo tức giận: "Viên Văn Tinh, rốt cuộc cậu muốn nói gì? Đây là nơi chúng ta cùng nhau ra ngoài thư giãn.
Nếu cậu và Diêu Hoa Huy có mâu thuẫn gì thì giải quyết riêng tư đi."

Lớp phó học tập đứng bên cạnh cô nói: "Đúng vậy, chúng tớ không có hứng thú với mâu thuẫn giữa hai cậu.
Hoặc là như vầy, cậu và Diêu Hoa Huy ở đây giải quyết mâu thuẫn, chúng tớ chuyển sang nơi khác chơi.
Đúng lúc trước đó có người ở trong nhóm gọi người sói đến giết." Cô ta nói xong kêu tên mấy bạn nữ đứng bên cạnh muốn trốn đi.


Viên Văn Tinh ngăn cản mấy cô nói: "Bây giờ ngược lại thật trượng nghĩa? Diêu Lâm, cô không cảm thấy mình dối trá sao?"

Diêu Lâm nhíu mày: "Nếu tôi nhớ không lầm, trước đó thống kê trong danh sách không có tên của cậu thì phải? Những người khác ở đây đều cùng nhau chia tiền thuê biệt thự.
Còn cậu, cậu lấy lập




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận