Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại


Editor: demcodon

Trì Quân: "Tất nhiên là ai mới có lợi thì nghi người đó."

Hắn vừa mới tắm xong, đầu tóc ướt đẫm, đang lấy khăn lau.
Chỉ là lau không quá để tâm, khăn mặt chỉ phủ nửa đầu, lại dồn hết sức vào điện thoại.


Chung Dịch không nhìn nổi đi ra sau lưng Trì Quân, lấy chiếc khăn mặt trên tay hắn.
Sau đó nhíu mày: "Khăn ướt như thế có thể lau khô à?"

Trì Quân ngẩng đầu lên nhìn Chung Dịch cười một cái: "Cậu giúp tớ nha?"

Mặt Chung Dịch không cảm xúc: Lại nợ một nụ hôn.


Cậu cảm thấy mình đang thuận nước đẩy thuyền, cúi đầu nén khăn lông ướt sang một bên, vươn tay nắm cừm Trì Quân và hôn hắn.



Từ khi bọn họ bắt đầu tìm hiểu đến nay đã được một tuần.
Nhưng một tuần này cũng đủ để hai người làm rất nhiều chuyện trước đây chưa từng thử nghiệm.
Bọn họ chậm rãi phát triển và tiếp xúc với nhau.
Ngoài nụ hôn lúc đầu, ngày càng có nhiều chuyện còn thân mật hơn.


Ngoại trừ bước cuối cùng.
Chung Dịch không có chấp niệm nào, Trì Quân cũng không đặc biệt đề cập đến.
Hai người ăn ý đặt bước cuối cùng sang một bên trước, làm quen với một số thú vui đơn giản.
Trước khi Trì Quân kéo cà vạt của Chung Dịch và hôn cậu ở cầu thang thoát hiểm, hai người đã ở trong phòng học không có một bóng người, hành lang ít người qua lại, vv..., rất nhiều nơi đã có nụ hôn nhẹ.


Mái tóc ướt của Trì Quân cọ vào cổ Chung Dịch.
Cậu cảm thấy hơi ngứa.


Chung Dịch buông bạn trai ra, đứng thẳng người và nói: "Tớ đi lấy máy sấy tóc."

Trì Quân nói: "Cám ơn!"

Sau đó nhìn tóc của Chung Dịch, bỗng nhiên nói: "Lần sau tắm chung nha?"

Chung Dịch dừng động tác lại.


Trì Quân: "Có phải sẽ lãng phí thời gian hay không?"

Chung Dịch liếc mắt nhìn hắn đầy ẩn ý: "Ừhm, chọn lúc nào rãnh rỗi đi."

Trì Quân: "?"

Hắn hơi bị nóng bởi ánh mắt của bạn trai.



Khi bóng dáng của Chung Dịch biến mất ở phòng rửa tay thì trợ lý Trì mới trở lại vị trí ban đầu một lần nữa, tự lẩm bẩm: "Tại sao mình cảm thấy...
không giống như mình tưởng tượng nhỉ?"

Mở máy sấy tóc, gió nóng ầm ầm thổi ra.
Chung Dịch thử nhiệt độ ra tay trước mới vén một phần tóc của Trì Quân lên giúp hắn sấy khô.


Hai người nói tiếp tục chủ đề trước đó.


Trì Quân: "Phe Bắc Kinh muốn nhìn tớ và phe Thượng Hải có mâu thuẫn.
Chuyện này đã nói qua trước đó.
Còn phe Thượng Hải, không phải không có người muốn nhìn tớ mất quyền lực.
Thận Vĩ Mậu là người không có lập trường, trước khi cậu của tớ có nguy hiểm thì ông ta đã sắp xếp cho tớ rất nhiều việc.
Ngày hôm nay ở trước mặt Hạng Minh cho cậu một cái tội.
Chỉ là, còn muốn tớ nhận lòng tốt của ông ta sao?" Xem hắn là thằng ngốc à?

Trì Quân suy nghĩ sâu xa: Thận Vĩ Mậu không đến mức bất cẩn như vậy, nên càng lo lắng nhiều hơn.


Chung Dịch kiên nhẫn dùng ngón tay chải vuốt tóc cho Trì Quân, "ừ" một tiếng ra hiệu mình đang nghe.



Trì Quân: "Đúng rồi, hôm nay hình như còn chưa nói người cổ đông cuối cùng cho cậu biết phải không? Tiêu Việt Bân kỳ thực không có gì tốt để nói, ông cũng không khác gì Hạng Minh.
Nhưng khéo đưa đẩy hơn Hạng Minh một chút, lại không đến mức như Thận Vĩ Mậu."

Chung Dịch dừng một chút, bật cười: "Trước đó còn có người nói cho tớ biết Tần Lâu là người cứng ngắc.
Hôm nay nhìn thấy anh ta cũng thật biết xem ánh mắt."

"Cứng ngắc cần phải so sánh." Trì Quân nói: "Ngoài anh ta ra, hầu hết người lãnh đạo là loại gì? Đủ nhiệt tình, ngoài miệng khoe khoang, hành động thực tế không có gì hay ho.
Tần Lâu trên mặt lạnh lùng, nhưng đối với nhân viên cấp dưới không tệ."

Chung Dịch: "Cậu cũng biết chuyện này?" Rõ ràng cậu mới là người làm việc trong tổ của Tần Lâu.


Trì Quân cười nói: "Rất nhiều người




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận