Giang Dĩ Trạch nhìn lịch quay chiều nay, cảnh diễn của cậu và Đường Cảnh Đồng khá nhiều, hơn nữa yêu cầu về độ khó còn cao hơn cảnh quay buổi sáng.
Lời thoại cho các phân cảnh này cũng nhiều hơn, Giang Dĩ Trạch miễn cưỡng nhìn kịch bản, lẩm nhẩm học thoại, vừa ngẩng đầu để mắt nghỉ ngơi một chút liền thấy Đường Cảnh Đồng đang bưng ly trà thưởng thức.
Từ góc độ của Giang Dĩ Trạch có thể thấy rõ yết hầu sắc nét của Đường Cảnh Đồng, cần cổ thon dài, động tác dùng trà cũng tao nhã y như con người anh.
Ảnh đế nhấp một ngụm sau đó chậm rãi đợi hương trà lan tỏa mới nuốt xuống.
Không hổ là nam chính tiểu thuyết, uống trà cũng có thể đẹp như vậy.
Ngắm một hồi Giang Dĩ Trạch liền cảm thấy mãn nguyện, không tự chủ được rơi vào trạng thái ngơ ngẩn, ánh mắt ghim chặt trên người Đường Cảnh Đồng.
Đường Cảnh Đồng rõ ràng đã nhận ra ánh mắt của Giang Dĩ Trạch, dù sao bọn họ ngồi cách nhau không quá xa.
Anh buông chén trà xuống, nghiêng đầu bình tĩnh đón tầm nhìn của Giang Dĩ Trạch.
Bị phát hiện đang nhìn trộm người ta, Giang Dĩ Trạch giật mình rời mắt, cậu cảm thấy có chút xấu hổ, may mắn lúc này Lâm Tiểu Lộ xuất hiện.
Cậu trợ lý có chút ngạc nhiên, hôm nay nghệ sỹ nhà mình và ảnh đế ngồi sát nhau như vậy, không sợ đánh nhau sao? Trước kia Giang Dĩ Trạch luôn khinh thường không bao giờ ngồi gần Đường Cảnh Đồng.
Nhưng Lâm Tiểu Lộ cũng không nghĩ nhiều, trách nhiệm của tiểu trợ lý là chăm sóc nghệ sỹ nhà mình, cậu ta lễ phép hỏi Giang Dĩ Trạch có muốn uống chút nước hay không.
"Được."
Giang Dĩ Trạch vốn không khát nhưng sau khi ngắm Đường Cảnh Đồng uống trà bỗng thấy miệng lưỡi có chút khô khốc.
Lâm Tiểu Lộ gật đầu: "Vậy để em về phòng rót cho anh bình nước."
"Đừng lấy nước lạnh!" Giang Dĩ Trạch lắc đầu nói.
Lâm Tiểu Lộ sửng sốt một chút, lập tức hỏi lại: "Vậy em đi mua cho anh cà phê hoặc là trà sữa nhé?"
"Tôi muốn uống trà, tốt nhất là trà nóng nhé...!Cậu lên mạng đặt mấy cái cốc thủy tinh có lưới như thế này này, còn trà thì tôi muốn uống..." Giang Dĩ Trạch dừng lời, xoay đầu nhìn cốc trà của Đường Cảnh Đồng, nước trà xanh biếc, búp trà cuộc tròn như hình chiếc loa.
"...Bích Loa Xuân, mua cho tôi loại đó."
Lâm Tiểu Lộ: "..."
Giang Dĩ Trạch không phải kiểu người biết thưởng trà, hôm nay bỗng nhiên đổi ý, còn muốn tự mua bình lọc để hãm trà.
Nhưng nếu nghệ sỹ nhà mình đã nói như vậy thân là trợ lý Lâm Tiểu Lộ chỉ có thể tuân lệnh, công việc của cậu là đáp ứng mọi yêu cầu của Giang Dĩ Trạch.
Đường Cảnh Đồng ngồi yên một bên, cách không xa Giang Dĩ Trạch.
Cuộc trò chuyện của hai người đều lọt vào tai, anh nghe thấy Giang Dĩ Trạch yêu cầu trợ lý đi mua trà, lại bắt buộc phải là trà Bích Loa Xuân.
Sắc mắt ảnh đế có chút cổ quái, xem ra vừa nãy Giang Dĩ Trạch là vì quá khát nước nên mới nhìn chằm chằm mình như vậy? Nhưng vì sao cậu ta phải dùng ánh mắt si mê đến thế? Chẳng lẽ là mình bị ảo giác?
edit bihyuner.
beta jinhua259
Giang Dĩ Trạch thấy tiểu trợ lý nhanh chóng đi tìm mua trà cho mình, cậu quay đầu lại thấy đạo diễn Trương đã có mặt, hắn ta đang chỉ đạo tổ hậu cần nhanh chóng dựng bối cảnh quay chụp.
Giang Dĩ Trạch và Đường Cảnh Đồng được yêu cầu đi thay phục trang, vai diễn buổi sáng cả hai nhân vật đều mặc thường phục cho nên không cần rườm rà, bọn họ đều tự phối quần áo, đạo diễn yêu cầu không quá khoa trương, sát với hình tượng nhân vật là được.
Nhưng chiều nay bọn họ có cảnh quay đi gặp thân nhân người bị hại, dựa theo kịch bản Giang Dĩ Trạch phải mặc cảnh phục, còn Đường Cảnh Đồng mặc áo gió màu đen, đội thêm mũ dạ kiểu cổ điển, rất đúng với hình ảnh thám tử tư nhân.
Cảnh phục là đạo cụ của đoàn phim, vừa được nhập về còn mới tinh, từng chi tiết được thiết kế tinh xảo, thoạt nhìn giống y thật.
Giang Dĩ Trạch đổi phục trang tự dưng nhớ lại tình tiết trong truyện, lần đầu tiên nguyên chủ quay cảnh mặc cảnh phục liền chê bai bộ đồ này chế tác quá thô ráp, sau đó hắn tự bỏ tiền đặt làm một bộ cho riêng mình.
Tuy chỉ là chế phục giả nhưng đặt may riêng cũng tốn kém kha khá tiền, dù sao cũng là hưởng sái từ nguyên chủ, Giang Dĩ Trạch thay quần áo xong soi gương ngắm nghía một lúc, cảm thấy cả người rất có tinh thần.
Giang Dĩ Trạch từ phòng hóa trang bước ra, suýt chút nữa đâm vào một người, ngẩng đầu mới phát hiện là Đường Cảnh Đồng đang tiến vào.
Đối phương mặc áo gió đen phong trần, bên trong là sơ mi trắng sạch sẽ, mũ dạ đội ngay ngắn trên đầu.
Dáng người ảnh đế vốn là một cái móc áo chính hiệu, cao ráo thon gọn, vai vuông eo thon chân dài.
Chỉ là một chiếc áo gió đơn giản nhưng mặc lên người anh vô cùng suất khí, vành mũ được kéo thấp che kín nửa gương mặt, hơi thở lạnh lùng quấn quanh người.
Chính xác là nhân vật thám tử Ôn Nguyên Châu bước ra từ trong kịch bản! Giang Dĩ Trạch hoàn toàn thán phục người này.
Cảnh quay này hai nhân vật sẽ cùng đến nhà các nạn nhân để thu thập thông tin, với thân phận là cảnh sát, Mục Hòe đương nhiên phải đứng ra giao tiếp, Ôn Nguyên Châu đứng một bên quan sát nghe ngóng ngẫu nhiên chen vào một số câu hỏi, ngoài ra hắn sẽ đi xung quanh khám xét phòng ở của nạn nhân.
Cảnh quay buổi sáng vô cùng thuận lợi bởi tổng cộng chỉ có vài lời thoại, Giang Dĩ Trạch rất nhanh đã học thuộc.
Cảnh quay buổi chiều thì ngược lại, lời thoại rất nhiều, hơn nữa đêm qua cậu chưa kịp nghiên cứu kịch bản cho nên khi bắt đầu quay liền vấp.
Cậu thường xuyên nhầm thoại, vừa mới học thuộc cho nên biểu cảm cứng nhắc, một cảnh quay đơn giản phải đến lần thứ tư thứ năm mới qua, Trương Quyển tức giận ném cuốn kịch bản lên mặt bàn "xoạch" một tiếng.
Tuy rằng trước kia một cảnh quay nguyên chủ phải đóng tới lần thứ mười mới đạt, nhưng bởi vì biểu hiện buổi sáng của cậu quá tốt, đến buổi chiều lại rơi vào trạng thái ngớ ngẩn cho nên đạo diễn không thể không bực bội.
Nếu không phải mỗi lần NG* Giang Dĩ Trạch đều lộ ra biểu tình vô cùng ăn năn và cúi đầu xin lỗi liên tục, Trương Quyển có lẽ sẽ cho rằng vị thiếu gia này đang đùa giỡn hắn.
*NG: cảnh quay hỏng
Tiến độ buổi chiều chậm hơn so với dự kiến, Trương Quyển cảm thấy phải đẩy nhanh tốc độ, nếu Giang Dĩ Trạch có thể tìm lại trạng thái như buổi sáng thì hẳn sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều.
Giang Dĩ Trạch có chút bất đắc dĩ, cậu chưa có kinh nghiệm diễn xuất, yêu cầu của đạo diễn quá cao cho nên cậu khó lòng theo kịp.
Trước kia là cậu ảo tưởng sức mạnh rồi.
Quả thật cậu không có năng lực diễn xuất, kinh nghiệm cũng là con số không, buổi sáng này chẳng qua là mèo mù vớ cá rán mà thôi.
Vì thế trong lúc cả đoàn được nghỉ giải lao, Giang Dĩ Trạch quyết tâm ngồi đọc lại kịch bản, nắm chặt bàn tay cố gắng tìm lại cảm giác nhập vai.
Hoắc Dương bận rộn cả buổi trời mới quay lại đoàn phim, nhìn thấy Giang Dĩ Trạch ngay cả trong lúc nghỉ ngơi cũng nỗ lực luyện tập thì cảm thấy vô cùng vui mừng, Anh ta không ngờ tiểu thiếu gia lại nghiêm túc với nghiệp diễn đến vậy.
"Hoắc Dương anh đến rồi à?" Giang Dĩ Trạch ngẩng đầu phát hiện Hoắc Dương đang quan sát mình, lên tiếng chào hỏi.
Sau khi lẩm nhẩm lời thoại nửa buổi, Giang thiếu gia có chút khát nước.
Cậu bưng cốc thủy tinh lọc trà mà Lâm Tiểu Lộ vừa mua, thấy nước trà bên trong độ ấm vừa phải, là loại trà mà Đường Cảnh Đồng từng uống.
Giang Dĩ Trạch không chậm rãi thưởng thức mà nốc ừng ực từng ngụm lớn, cảm giác cổ họng thanh nhuận hơn một chút mới cầm kịch bản tiếp tục nghiên cứu.
Hoắc Dương quan sát cảnh tượng này, lại nhìn sang chiếc cốc thủy tinh có lưới lọc trà bên cạnh, còn có lá trà Bích Loa Xuân...!nhìn thế nào cũng thấy quen mắt.
Anh ta nhớ lại trước kia trong phòng trà nước thường xuyên gặp Cao Thừa Bỉnh mang theo hai cái bình khác nhau tới lấy nước sôi, một cái là của Đường Cảnh Đồng, cái còn lại có lẽ là của họ Cao.
Hoắc Dương vốn không thích uống trà nhưng là dân nghiện cà phê, nhìn Cao Thừa Bỉnh hãm trà chỉ cảm thấy rất nhức mắt.
Cái thứ nước lá nhạt thếch kia, vừa chát vừa vô vị, chẳng dễ uống chút nào.
Cao Thừa Bỉnh lại cho rằng cà phê mới là thứ đắng ngắt khó uống, hai người thường xuyên diss sở thích của đối phương.
Giang Dĩ Trạch hiện giờ lại chuyển sang uống trà, hơn nữa còn chọn loại trà giống với người nào đó.
Trong lòng Hoắc Dương có chút cảnh giác, chính là cảm giác bị đồng đội cùng chiến tuyến phản bội, bỏ chạy sang phe địch..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...