Ngày hôm sau.
Lý Mộng Khiết cùng Dương Trường Miên tới trường, tiếc là hai người học khác lớp. Dương Trường Miên học lực nhỉnh hơn cậu nên được học ở lớp Tự Nhiên, nếu muốn học chung, chỉ có thể làm bài thi chuyển lớp vào giữa kì, mà bây giờ thì mới học kì 1.
Dương Trường Miên bỏ tiền ra mua hai ổ bánh mì, đưa cho cậu một ổ: "Tại mình học giỏi quá nên cậu theo không kịp, để về nhà mình kèm cậu lại."
Lý Mộng Khiết còn muốn cảm tạ ân tình của ổ bánh mì, lập tức trở mặt: "Cho xin đi, tại mình không thích nổi bật thôi, chứ điểm trung bình của cậu, mình đè bẹp cái một."
Dương Trường Miên xem thường: "Cái con điểm 6.9 của cậu sao mà so được 9.6 của mình, bớt ảo tưởng lại, tốt cho sức khỏe."
"..." Bạn bè có cũng như không vậy.
Dương Trường Miên cao hơn Lý Mộng Khiết nhiều, liếc mắt một cái liền thấy Lý Thiệu Tây đang chờ ở cổng: "Anh cậu kìa, qua chào-"
Lý Mộng Khiết: Tầm mắt giết người.
Dương Trường Miên nuốt mấy chữ còn lại xuống bụng: "Mình hoang tưởng thôi, khối 12 học chiều mà sao tới đây được."
Trường trung học phổ thông này có hai cơ sở, một cái ở Quận 1, một cái ở Quận 2.
Lý Mộng Khiết cũng âm trầm nói: "Mình không muốn có liên hệ với Lý gia nữa, cậu đừng nhắc bọn họ."
Lý Mộng Khiết bây giờ, học thông minh rồi.
Hai người đến trước cổng trường, Lý Mộng Khiết một một mạch đi thẳng thì bị chặn lại, cậu không ngẩng đầu nhìn cũng biết là ai.
Lý Thiệu Tây xuất hiện đã gây ra không ít ùn tắc, đa số là nữ sinh đứng lại vây xem hắn, hot boy khối 12, hằng năm nằm trong top 3, tên cũng được viết trên bảng vàng của trường, là nam thần của rất nhiều chị em nữ sinh.
Lý Mộng Khiết chỉ có một đánh giá duy nhất: Như cức vậy.
Lý Thiệu Tây nói thẳng: "Em đừng bướng nữa, về nhà nha, mẹ mong em lắm. Chuyện của Thúy Vân tụi anh biết cả rồi, sẽ làm nhỏ đó xin lỗi em."
Lý Mộng Khiết quay ngoắt: "Bả mong gì tôi về đó để đánh đập mắng chửi chứ gì? Đừng có đẩy tôi ra trước đầu sóng chắn gió chó mấy anh nữa. Lớn hết rồi, biết điều chút đi."
Bà Lý là kiểu người muốn con mình phải học thật giỏi, bà ta kì vọng rất nhiều vào mấy người con trai.
Con lớn Lý Phong Nam từ nhỏ đã được dạy dỗ, nghiên cứu chứng khoán, tài chính kinh tế, học rất nhiều, cũng rất giỏi, nhưng rất cứng nhắc, chậm tiêu.
Con thứ Lý Mộc Đông có năng khiếu âm nhạc, nên từ nhỏ, đàn dương cầm, sáo, đàn nhị gì đều được đào tạo bài bản, dù bản thân anh ta có không thích đi chăng nữa, cũng không thể chối từ.
Con thứ Lý Thiệu Tây còn đang học 12, nhưng bà ta đã xếp cho hắn vài nguyện vọng phù hợp rồi, chỉ cần hắn thích cái nào, liền bắt đầu khóa học phụ đạo một chọi một ngay. Cho nên hắn hay nói việc học bận rộn cũng không phải là không có căn cứ, vì hắn phải chọn ra thứ thích hợp nhất để lên đại học tu học.
Lý Mộng Khiết thì khỏi phải nói, mấy người anh trai học sao thì cậu được cho học y chang như vậy. Vốn dĩ cậu đã thông minh ngoan ngoãn hiểu chuyện từ nhỏ, rất được lòng bà ta. Trong mấy đứa con, bà ta ưu ái cậu nhất, vì cậu nhỏ nhất, lại còn xinh xắn như vậy, vẻ ngoài cũng là một lợi thế.
Kết quả, cậu không phải con ruột, công sức bao nhiêu năm đổ sông đổ biển, làm áo cưới cho nhà khác, bà ta thất vọng buồn lòng, tâm trạng thay đổi chóng mặt, từ thích đâm ra ghét bỏ, luôn vạch lá tìm sâu, tìm chuyện la rầy cậu.
Chuyện hôm trước là Đỗ Thúy Vân mắng cậu trước cho nên cậu chỉ đẩy có vài cái vì cô ta ngang nhiên chắn đường chắn lối. Bà Lý tìm được lý do này, không đánh thì mắng cậu.
Ông Lý vì thương vợ, không ngăn cản, theo lời ông ta, bà Lý vừa phải chăm sóc chồng nuôi con, lại làm việc nhà, hi sinh rất nhiều, chiều chuộng bà một vài cũng là điều đương nhiên.
Cả ba anh em đều được dặn như vậy, Lý Mộng Khiết cũng được ông Lý đơn độc dặn dò.
Thảm hại nhất là, cậu nghe theo, bị bạo lực gia đình vài năm trời mới thôi ngưng nghỉ.
Nhưng khi đó, cậu đã chết rồi.
Lý Mộng Khiết nội tâm u ám sắp hóa thành thực thể nuốt trọn lấy cậu rồi, Dương Trường Miên nhạy cảm, lập tức quay đầu nhìn bạn mình, lo lắng không thôi.
Trời, đừng có bạo lực học đường ngay cổng chứ.
"Này mấy đứa, tụ tập ở cổng là không tốt đâu, chuông reo vào học rồi đó."
Đám học sinh vừa nghe chuông reo liền ba chân bốn cẳng chạy vào phòng học. Trước cổng nháy mắt trống trải hơn nhiều.
Bộp!
"Bé Mộng Khiết, đừng dọa người ta chứ."
Lý Mộng Khiết liếc nhìn bìa sách giáo khoa đang được đặt trên đỉnh đầu mình, ngẩng đầu nhìn qua thủ phạm, mím môi giật lấy cuốn sách giáo khoa, bóp chặt: "Lại là chú à, âm hồn không tan."
Khúc Sở Vân ăn mặc rất nhân mô cẩu dạng, còn đeo kính tri thức, khí thế săn mồi cũng thu lại, nho nhã lễ độ như quân tử, rất ra dáng nhà giáo nhân dân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...