Ba tháng sau.
Lý Mộng Khiết lành lặn xuất viện, Dương Trường Miên đề nghị mở tiệc chúc mừng cậu ra viện. Đề nghị này được rất nhiều người thân thiết đồng ý thông qua.
Nhà Lý Mộng Khiết và Dương Trường Miên quá nhỏ, thế là cả bọn quyết định tổ chức ở sảnh chính công ty giải trí của cậu, vừa sáng sủa lại còn rộng rãi, quan trọng là có tính bảo mật, không sợ làm phiền người khác hay bị dòm ngó.
Ở trường học, Lý Mộng Khiết không còn bị nói xấu sau lưng nữa, vì ai cũng biết, cậu mới là người bị hại. Các bạn học không hẳn là xấu chỉ là nhìn nhận vấn đề một cách phiến diện từ phía Lý Tiểu Bắc.
Lý Mộng Khiết chỉ mong tốt nghiệp cho xong để còn ngồi ở nhà xơi nước thảnh thơi, đối với việc tạo quan hệ tốt với bạn bè, không có hứng thú đi làm.
Bạn cùng lớp biết cậu ra viện sẽ trở về học nên đã họp bàn với nhau, mua cho cậu một bó hoa mừng. Người được chọn là hoa khôi của lớp: “Mộng Khiết, chuyện trước đây là tụi mình không đúng, xin lỗi cậu! Mong là năm sau lớp chúng ta sẽ thân thiết hơn!”
Lý Mộng Khiết nhìn một phát là biết ngay bọn họ cảm thấy day dứt, muốn một phản hồi tốt từ cậu cho nhẹ lòng: “…” Sao bây giờ, cậu không muốn hòa thuận lắm.
Cậu cười cười: “Xin lỗi nha, năm sau tôi chuyển lớp rồi. Còn nữa, hoa này tôi không cần, sau này đừng nói các người học chung lớp với tôi, mất mặt lắm.” Lời xin lỗi mà có tác dụng thì cậu cần gì phải chịu oan ức, xa lánh. Có vài chuyện, không phải chỉ cần “xin lỗi nha” là giải quyết được.
Hoa khôi xấu hổ, buồn bực ôm hoa rời đi. Có một nam sinh thích cô ta nhịn không được xỉa xói vài câu: “Bọn này chịu hạ mình xin lỗi cậu mà cậu vẫn không chịu là sao? Bạn cùng lớp với nhau có cần lạc loài-A!”
Bộp!
Lý Mộng Khiết cầm lấy bó hoa, ném vào mặt nam sinh kia, xắn tay áo lên, cười tươi rói: “Chắc tao mượn tụi mày xin lỗi? Dạo này tao không đánh đấm ai nên mày tưởng tao dễ dãi?” Cậu không muốn đánh nhau đâu, nhưng cái miệng của thằng này thèm ăn đòn mà.
“A! Đánh nhau rồi!”
“Mau cản cậu ấy lại đi!”
Dương Trường Miên và Chu Gia Bảo đứng ở ngoài cửa lớp chờ, nghe bên trong rộn ràng náo nhiệt, lập tức chạy vào.
“Mộng Khiết, đừng đánh nữa!”
“Đại ca Khiết! Đánh hay lắm! Cho nó một đòn tiều phu đốn củi đi anh!”
Dương Trường Miên: “??”
Nói chung, Khiết chó điên thì vẫn hoàn Khiết chó điên.
_______
Công ty.
Diệp Hòa Ngọc bỏ trống lịch công tác hôm nay, cùng các đồng nghiệp khác tới công ty sớm để trang trí sảnh tiệc. Hứa Tuyên cũng bon chen tới sớm, nhân cơ hội làm thân thêm.
Công ty giải trí của Lý Mộng Khiết không có tấm màn đen, không có quy tắc ngầm, môi trường làm việc thân thiện, lành mạnh, nhân viên trong công ty cảm thấy mình có thể làm việc tại đây tới già cũng được. Thiên đường dành cho người đi làm!
8 giờ hơn.
Lý Mộng Khiết, Khúc Sở Vân kèm theo cái bóng đèn Dương Trương Miên tới.
Tiệc xuất viện toàn là người quen của cậu cùng với những người trong công ty. Từng người một đều viết thiệp chúc cho cậu thay lời chúc, rồi lao đầu vào tiệc tùng.
Lý Mộng Khiết mắt nhìn một đống thiệp chúc mừng năm mới trong tay: “…” Cái bọn này làm như học sinh tiểu học, chủ ý của ai vậy trời.
Khúc Sở Vân còn bỏ thêm một cái: “Đây là phần của anh, về nhà rồi đọc nha.”
Lý Mộng Khiết tìm một cái bịch ni lông bỏ vào: “…” Chắc không phải ý tưởng của anh ấy đâu.
Giữa buổi tiệc, có khách không mời mà tới.
Lý Phong Nam dẫn đầu anh em nhà họ Lý tặng vài chục thùng sầu riêng, Giang Hành Vân cũng có tặng, hắn áy náy trong lòng, tặng quà cũng rất có tâm, hợp đồng làm ăn với nhà họ Giang. Lý Mộng Khiết nể mặt mấy phần quà nên không đuổi người.
Lý Tiểu Bắc đi đâu cũng không hợp đàng, chỉ có thể lẽo đẽo theo sau mông Giang Hành Vân, tâm tình phức tạp nhìn về phía Lý Mộng Khiết. Dù cậu ta có làm gì thì cũng không được chú ý nhiều như cậu, đến cả người yêu của cậu ta cũng chú ý tới Lý Mộng Khiết. Cậu ta mới là thật, vậy mà không bằng cả đồ giả. Rốt cuộc là sai ở đâu vậy?
Lý Mộng Khiết một mình ra ban công hóng mát. Kiếp này mọi thứ đều thật tốt đẹp, tốt đẹp đến nổi làm cậu lưu luyến. Có bạn bè, có người thân (ý ẻm là Dương Trường Miên) và có cả người thương nữa.
“Em ở đây à, bé Mộng Khiết.”
Lý Mộng Khiết xoay đầu nhìn, khóe miệng cong cong mà không tự biết: “Anh kiếm em làm gì, không phải đang tư vấn tình cảm cho Hứa Tuyên à.”
Khúc Sở Vân vuốt mèo rất có nghề, biết nựng ở đâu thì cậu sẽ thoải mái, ôm chầm lấy cơ thể nho nhỏ của cậu vào lòng, khàn khàn nói: “Lùn quá đó.” Người ta còn tưởng hắn thích nhi đồng thì toang.
Lý Mộng Khiết méo miệng: “…” Thì cũng từ từ mới cao lên được, cậu còn nhỏ mà.
Hắn nắm lấy tay cậu, ủ trong tay, hít từng ngụm hương thơm trên tóc cậu, siết chặt eo nhỏ của con mèo: “Thơm quá, mùi nước hoa của em, hãng nào đấy?” Hắn bắt đầu nói mà không xài não rồi.
Lý Mộng Khiết đỏ lỗ tai, tim đập như nhịp trống: “…Hygiene.”
Khúc Sở Vân cười tới nổi lồng ngực rung động: “Ha ha, đó là nước xả vải mà.”
“…” Như hai thằng ngố.
Thanh âm mềm nhẹ của Khúc Sở Vân vang dội bên tai: “Mộng Khiết, em đang sợ điều gì đó đúng không?”
Lý Mộng Khiết không hé răng, ngầm thừa nhận. Cậu sợ mình sẽ sống không quá 30, lại lặp lại cuộc đời lần nữa, tất cả rồi lại sẽ về con số 0. Không không dám nói yêu hay thích ai, vì rất sợ kiếp sau đến, hai người thành người xa lạ, chỉ có mình cậu là có kí ức, có tình cảm.
Khúc Sở Vân xoay cậu lại đứng đối mặt với mình, với bộ mặt nghiêm túc, lời nói sâu xa: “Anh có thể tìm đến em lần đầu, cũng có thể tìm thấy em những lần tiếp theo. Nếu anh không nhận ra em, em có thể đánh anh, đánh tới khi nào anh khắc sâu em thì thôi. Vì em là Lý Mộng Khiết mà.” Lý Mộng Khiết có một không hai, rất đặc biệt.
Cậu ngơ ngác, không hiểu sao cậu lại nghe hiểu những lời này. Đây là những lời mà cậu muốn nghe, từ rất lâu rồi.
Hắn ngập ngừng, từ trong túi lấy ra một hộp nhẫn, xấu hổ nói: “Lý Mộng Khiết, gả cho anh đi.” Hắn cầu hôn lúc này, có quá đột ngột không nhỉ.
Lý Mộng Khiết mặt mày đỏ lựng, đối với tình cảm chân thành của Khúc Sở Vân mà động lòng, khó thở. Cậu còn bâng khuâng gì nữa? Nếu kiếp sau hắn không tìm thấy cậu, thì cậu đi tìm hắn là được!
Cậu gật đầu rồi lại lắc: “Em đồng ý, nhưng không phải bây giờ.”
Nhìn Khúc Sở Vân ủ rũ cụp đuôi, cậu nhịn không được cười, cướp lấy cái hộp đựng nhẫn: “Em mới 16, chưa gả được.”
“…” Là hắn vội vàng.
Khúc Sở Vân hôn cậu vài cái, trịnh trọng nói: “Từ nay anh sẽ nuôi em, em không cần phải làm gì nữa hết. Em đã vất vả lắm rồi.”
Lý Mộng Khiết cười khanh khách, nét mặt mềm mại ngây thơ đã lâu chưa ai thấy qua: “Em cũng đang có ý này.” Làm ổ ở nhà anh dài dài.
______
End nhé, cảm ơn các bạn đã theo dõi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...