Lý Mộng Khiết nói xong lời hay ý đẹp, hoàn mỹ xoay người xuống sân khấu.
“…”. Đọc 𝙩hêm nhiề𝗎 𝙩r𝗎yện ở ++ 𝙩rùm𝙩r𝗎yệ n.𝘝n ++
Khách khứa bàn tán sôi nổi, người thì cười nhạo, người thì hóng drama, có người cảm thấy Lý Mộng Khiết nghé con không sợ cọp, cái gì cũng nói được, không sợ bị Lý gia trả thù?
Lời chúc mừng của Lý Mộng Khiết nghe rất đáp vần, rất vui tai vui mắt, nhưng đương sự thì cảm thấy như bị sỉ nhục. Thật là quá đáng, còn không phải là ám chỉ mà mắng hắn chết sớm, như đàn bà hay sao!
Lý Mộng Khiết đang muốn thách thức hắn chứ gì!
Lý Phong Nam cũng há hốc, cùng Lý Mộc Đông lôi kéo Lý Thiệu Tây đang xúc động lại: “Bình tĩnh chút, toàn là người nổi tiếng không đấy, đừng gây sự trước mặt khách.” Dù sao cũng là trường hợp trang trọng, bây giờ mà đánh Lý Mộng Khiết, truyền ra ngoài thì không tốt, chỉ có thể nhịn.
Lý Mộng Khiết không sợ mất mặt nhưng bọn họ thì sợ!
Không khí của bữa tiệc sinh nhật trở nên vi diệu, dù Lý Mộng Khiết không nói gì nữa nhưng một đống lời chúc vẫn làm họ ấn tượng khắc sâu, còn thêm cái tạo hình nghèo nàn đó nữa, có chuyện để bàn trong xóm nhà giàu rồi.
Giữa bữa tiệc, Lý Mộng Khiết ăn no uống đủ, còn bỏ bịch mang về cho Dương Trường Miên vài món, đồ ăn cao cấp, để cậu bạn cũng ăn cho biết mùi vị.
“Mày là Lý Mộng Khiết?”
Lý Mộng Khiết ngẩng đầu lên, nhướng mày: “Là bố mày đây.” Nếu cậu nhớ không nhầm thì gã ục ịch này là anh trai của Vĩ Đại mà cậu đánh nhập viện mấy chương trước.
Vĩ Cường trán nổi gân xanh, gã đang muốn ra oai phủ đầu lại bị nghẹn họng lại, hung ác nói: “Không có Lý gia che chở thì mày chỉ là một thằng nhóc tầm thường! Nhắc cho mày biết, chỉ cần một cú điện thoại của tao, công việc ở công trường của mày, coi như nghỉ khỏe!” Vĩ gia và Lý gia là đối tượng hợp tác làm ăn, Lý gia ra đất, Vĩ gia xây dựng, vậy nên Lý Tiểu Bắc và Vĩ Đại mới chơi thân với nhau, mây tầng nào thì chơi với mây tầng đó. Đó cũng lý do tại sao khi biết Lý Mộng Khiết không phải thiếu gia Lý gia thật, gã lại trở mặt, còn kéo dẫm cậu.
Lý Mộng Khiết tối sầm mặt, ra là công trường đó của nhà họ Vĩ, tự nhiên cậu cảm thấy mình dọn gạch mấy tháng qua thật là bức rứt: “Đang muốn nghỉ đây, tao cám ơn mày à.” Biết công trường đó là của Vĩ gia thầu, cậu mới không thèm làm nữa. May mà hôm qua đầu tháng, lãnh lương rồi.
“…” Không phải nên van xin tao giữ việc lại cho mày à?
Vĩ Cường cảm thấy uy hiếp không tác dụng, lại đổi các thức sỉ nhục Lý Mộng Khiết, cười khinh: “Đã từng là Lý thiếu gia sống trong nhung lụa, bây giờ vì nắm gạo mà đi làm công nhân dơ dáy như chó nhà có tang. Chịu quỳ xuống liếm giày cho tao, tâm tình tốt tao sẽ cho mày vài triệu-A!”
Ào!
Lý Mộng Khiết vớ tay lấy ly rượu trên khay của người phục vụ, tạt cho Vĩ Cường một thân rượu vang đỏ: “Bú miếng nước cho tỉnh, liếm giày cho mày? Ảo tưởng là bệnh, mau kêu ba mày đưa đi trị đi, để lâu có hại cho sức khỏe của người xung quanh lắm.”
Vĩ Cường chưa bao giờ chịu sỉ nhục như vậy, gã nổi bão, không chú ý trường hợp gì nữa, muốn đấm Lý Mộng Khiết một trận: “Mẹ mày thằng chó-”
“Có gì từ từ nói, không được đánh em ấy!” Che chở Lý Mộng Khiết đứng phía sau.
Lý Mộng Khiết đã giơ lên nắm tay, muốn đánh người tới nơi, nhưng lại xuất hiện một người chắn phía trước cậu, hơi sững sốt. Tô Hạ Dương làm gì ở đây?
Tô Hạ Dương xuất hiện rất đẹp trai, làm anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân tất nhiên là chỉ Vĩ Cường rồi. Anh ta còn nhớ, Lý Mộng Khiết một khi đã ra tay thì thấy máu còn chưa ngừng, hành hung vô cùng tàn bạo. Em trai Khiết hổ báo cáo chồn quá cũng không tốt, phải cho em nó một môi trường lành mạnh để phát triển tích cực. Mỗi lần nhớ lại cái lần bị tẩy não ở bệnh viện, anh ta không khỏi rùng mình.
Lý Mộng Khiết: “??”
Vĩ Cường cay cú: “Chỉ là một con hát nho nhỏ thích bán mông như mày mà cũng dám can thiệp vào chuyện của tao? Mày gan lắm!”
Tô Hạ Dương: “…” Tao vừa cứu mạng mày đấy thằng mập."
Vĩ Cường ngoắc ngón tay, cười khẩy: “Lên đi, tao chấp hai thằng bây còn được.”
“Đại ca Khiết!” Chu Gia Bảo nhảy nhót chạy tới bên này.
“Mộng Mộng, gặp rắc rối đấy à? Chỉ cần cầu xin, bổn thiếu gia sẽ giúp cậu.” Hứa Tuyên cũng ghé tới góp vui.
Lý Mộng Khiết: “…” Một mình bố là đủ rồi, biến hết giùm.
Ở cạnh Lý Mộng Khiết, đúng là chuyện thú vị luôn luôn xảy ra!
Ở trong cái vòng danh gia vọng tộc này nhìn thấu ngươi lừa ta gạt hoài, Lý Mộng Khiết không khác gì một dòng nước ở Bắc Cực chảy xuống, thật là mới mẻ!
Vĩ Cường cụp đuôi, một Tô Hạ Dương gã dư sức đối phó, thêm một Chu thiếu gia thì có thể miễn cưỡng đánh một trận, có thêm Hứa thiếu gia thì chịu rồi. Bốn đánh một không chột cũng què, quan trọng nhất là bọn họ đều chống lưng cho Lý Mộng Khiết! Đáng chết Lý Mộng Khiết!
Gã buông lời hung ác xong liền rút lui có trật tự: “Mày chờ đó cho tao!” Gã đã gọi cho anh em xã hội rồi, chắc chắn sẽ hầu Lý Mộng Khiết một trận ra trò.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...