Thiếu Gia Danh Môn


Kiếp trước. Tương NhượcLan đã đọc qua một cuốn sách thảo luận về việc đàn ông ghét nhất là gì. Tác giảviết vài điều, nàng không nhớ hết nhưng điều thứ nhất nàng rất có ấn tượng. Đànông ghét nhất đàn bà luôn nhàm chán hỏi xem anh ta có yêu cô hay không, yêu baonhiêu ???
Hôm nay, đem ra ứng phóvới tình huống trước mắt cũng được. Nàng biết, cùng một nam nhân phong kiến mởmiệng ra là Bàn Nữ kinh, tam tòng tứ đức, nói những chuyện một vợ một chồng,nam nữ ngang hàng thì chỉ phí lời mà thôi. Đối mặt với tình huống này, cách tốtnhất là khiến cho đối phương chán ghét mình, làm cho hắn không còn chút tâm tưnào mà nghĩ đến chuyện này nữa.
Quả nhiên, Cận Thiệu Khangnghe nàng nhắc đến Vu Thu Nguyệt, ý cười thu lại, có chút khó chịu nói:
- Sao lại đột nhiên nhắc tới nàng ấy?
- Ta muốn biết!
Tương Nhược Lan kiều kiềumật mật nói:
- Trước Vu Thu Nguyệt vì làm ọi người chán ghét ta mà làm nhiều chuyện xấunhư vậy, có phải trong lòng ngươi vẫn có nàng.
Cận Thiệu Khang thu hồicánh tay đang ôm eo nàng:
- Chuyện này, mẫu thân đã trừng phạt nàng rồi. Tin rằng sau này nàng sẽ thànhthật hơn. Nói thế nào đi nữa ngươi vẫn là chính thất, nàng không thể nào làm gìngươi được.
Tương Nhược Lan thấy hiệuquả không tồi lại thêm một đao:
- Hầu gia, Vu Thu Nguyệt kia thích nhất giả bộ đáng thương thật ra trong bụngtoàn tính kế đen tối, ngươi đừng để nàng lừa.
Vừa nói vừa nhướng mày,hừ lạnh nói:
- Ta biết nàng ta xinh đẹp, đương nhiên Hầu gia thích nàng. Nhưng cũng đừng quásủng nàng khiến nàng không biết phân tấc
Trước mặt nam nhân, nóixấu một người phụ nữ khác, chắc chắn hắn sẽ không thích, sẽ cảm giác người phụnữ này lòng dạ hẹp hòi.
Sắc mặt Cận Thiệu Khangtrầm xuống. Nàng còn không yên? Thì ra ẩn nhẫn trước kia đều là giả bộ cho hắnxem…. bây giờ mới lộ đuôi hồ ly!
- Tương Nhược Lan, thân là nữ tử, thứ nhất không được hay đố kỵ! Như thế chỉkhiến người khác chán ghét. Ngươi là chính thất càng phải tự mình làm gương.Ngươi có biết, trước mặt ta, Vu Thu Nguyệt chưa bao giờ nói ngươi nửa câu khôngtốt.
- Cho nên ta nói nàng ta giả dối, rõ ràng là hận ta mà còn có thể nhìn ta cười.Như thế đủ biết nàng ta xảo trá thế nào.
Trong lòng Cận ThiệuKhang dâng lên cảm giác phiền chán, nhu tình mật ý khi nãy biến mất không cònmột mảnh, hắn lạnh mặt xoay lưng về phía nàng, làm bộ không để ý đến nàng.
- Hầu gia, Hầu gia, ngươi đừng ngủ, ngươi nói đi. Rốt cuộc là đối đãi vớinàng tốt…
Tương Nhược Lan kéo tayáo hắn, không chịu buông tha.
- Đêm rồi, ngủ đi!

Cận Thiệu Khang lạnh lùngkéo ống tay, cũng không nói thêm lời nào.
Tương Nhược Lan nhìn bónglưng lạnh lùng của hắn, đắc ý cười cười nằm xuống. Nàng biết, đêm nay có thể antâm ngủ ngon rồi.
Tốt nhất là từ nay về sauhắn càng thêm chán ghét nàng, đừng tới nữa là được.
Cũng không biết trải quabao lâu, Tương Nhược Lan bị tiếng ồn đánh thức. Nàng mở mắt, thấy trời tờ mờsáng, mà Cận Thiệu Khang đã lướt qua người nàng xuống giường.
Tương Nhược Lan đứng lên,thấy Cận Thiệu Khang tự mình mặc quần áo, nhân tiện hỏi:
- Có cần ta gọi Ánh Tuyết vào không?
Cận thiệu khang vừa địnhgật đầu, nhưng đột nhiên nhớ ra cái gì, vẫy tay bảo nàng đừng nói. Hắn đi tớibên giường, nhìn tấm khăn lụa trắng như tuyết trầm tư một hồi.
Tương Nhược Lan nhìn theoánh mắt hắn cũng nhìn sang chiếc khăn, đương nhiên là vẫn trắng.
Lại thấy hắn quay ngườiđịnh tìm cái gì, nhìn thấy trên bàn có con dao nhỏ, liền tiến đến cầm lại.
Tương Nhược Lan kinh ngạcnhìn hắn chẳng biết hắn muốn làm cái gì. Chẳng nhẹ lại định xé rách chiếc khăncho hả giận? Đừng có ngây thơ….
Lại thấy hắn vươn taytrái, nhanh chóng vén tay, tay phải cầm dao rạch lên một nhát, máu tươi tràora.
Tương Nhược Lan cả kinh “A!” lên một tiếng
- Hầu gia, ngươi làm cái gì vậy?
Cận Thiệu Khang mặt khôngđổi sắc, trừng mắt nhìn nàng nói:
- Đừng lộn xộn!
Sau đó cúi người, nhỏ máutươi lên khăn lụa, một giọt một giọt rơi xuống khăn như đóa mai hồng.
Tương Nhược Lan lập tứchiểu dụng ý của hắn, hắn là tạo bằng chứng giả cho nàng.
Chính là……
- Hầu gia, cần gì làm như vậy? Chúng ta nói thật với mẫu thân là được rồi!
Cận Thiệu Khang nhìn nàngcười lạnh một tiếng, nói:
- Để hạ nhân trong phủ biết ngươi vào cửa một tháng còn không viên phòng cùng ta,ngươi rất có mặt mũi?

Vừa nói vừa tìm mảnh vảisạch lau miệng vết thương.
Hắn là vì ta? Tương NhượcLan nhìn cánh tay đang chảy máu, trong lòng âm thầm tự nhủ, không rõ làm cảmgiác gì.
- Hầu gia, ta giúp ngươi băng bó một chút, khí trời nóng, vết thương dễ bịsưng mủ
Nàng xuống giường, đi tớibên người hắn, nhìn vết thương của hắn một chút, cũng không phải rất sâu lạinhìn con dao kia, cũng không dính máu
Tương Nhược Lan vẫn cầmbình rượu đến để sát trùng cho hắn, lại bôi thuốc, định băng bó cho hắn. Hắn cotay lại, buông tay áo xuống, thản nhiên nói:
- Chỉ là vết thương nhỏ thôi, so với năm đó lúc đi bình tây, chút vết thương nàycó đáng gì.
Vừa nói vừa giương mắtnhìn nàng:
- Ngươi có thời gian thì xem sách bàn về nữ tắc một chút, đừng học một số kẻ tâmđịa nhỏ nhen.
Tương Nhược Lan thấy hắnnói thẳng không nhịn được đáp lai:
- Hầu gia nữ tử thấy chồng mình cùng người phụ nữ khác cùng một chỗ không ai làkhông ghen ghét đố kị. Chỉ là có một số người có thể nhẫn, một số người khôngnhẫn được mà thôi.
Cận Thiệu Khang trầm mặcmột hồi, đột nhiên nói:
- Người ta nhẫn được sao ngươi lại không nhẫn?
Tương Nhược Lan cười lạnhnói:
- Tại sao ta lại phải nhẫn?
Vừa nói vừa nằm lại, đắpchăn, quay lưng về phía hắn.
Bên tai truyền đến tiếngbước chân hắn đi ra ngoài, đột nhiên, tiếng bước chân dừng lại, sau đó hắn lạnhlùng nói:
- Vì ngươi có Thái hậu là chỗ dựa?
Tương Nhược Lan khôngnhúc nhích. Không để ý đến hắn. Nghe thấy hắn hừ lạnh một tiếng, mở ra cửa đira ngoài, cao giọng gọi Trữ An, trở về Sở Thiên các.
Nam nhân phong kiến này.Tương Nhược Lan nằm trên giường tức giận nghĩ, nói gì với hắn cũng vô dụng.Đương nhiên với hắn chuyện tam thê tứ thiếp là chuyện đương nhiên, hơi có lòngđố kị thì chính là đại ác.
Chẳng lẽ mình lại muốncùng hắn ngây ngốc cả đời như vậy? Lần này tránh được vậy còn lần sau? Vạn nhấtmang thai còn phải sinh con cho hắn?

Tương Nhược Lan càng nghĩcàng thấy không đáng giá.
Đáng chết Hoàng thượng tứhôn, chẳng lẽ không có cách nào hòa ly?
Nhưng chuyện đời không cógì là tuyệt đối. Nàng không thử sao biết là không thể?
Vì hạnh phúc tương laicủa chính mình, nhất định phải thử một lần.
Nghĩ vậy, nàng xoay ngườingồi dậy, gọi bọn Ánh Tuyết vào ình rửa mặt, thay quần áo. Hôm nay nàngmuốn tiến cung.
Chỉ chốc lát sau, Trươngmụ mụ bên người thái phu nhân tiến đến, đem chiếc khăn trên giường đi, thấy vếtmáu trên khăn, Trương mụ mụ tươi cười.
Rửa mặt xong, Tương NhượcLan đến Tùng Hương viện thỉnh anh thái phu nhân. Thái phu nhân thấy chiếc khănkia rồi rất vui vẻ, cầm tay nàng nói chuyện hồi lâu, đại ý là bảo nàng sớm choCận gia khai chi tán diệp (sinh con). Vu Thu Nguyệt bên cạnh dù vẫn tươi cườinhưng Tương Nhược Lan nhìn ra nụ cười này cứng ngắc.
Tương Nhược Lan cố ý nhìnnàng đắc ý cười vài lần, nhìn sắc mặt Vu Thu Nguyệt từ xanh thành trắng, tronglòng rất vui vẻ. Lúc này, trong lòng nàng cũng có chút cảm ơn con khỉ kia. Nếukhông có hắn, chỉ sợ lúc này đã là Vu Thu Nguyệt đắc ý cười nàng! Dù nàng khôngthèm để ý nhưng cảm giác đó cũng chẳng dễ chịu gì.
Rời khỏi chỗ thái phunhân, Tương Nhược Lan liền tiến cung.
Mặc dù con gái cưới chồngkhông được tùy ý ra ngoài nhưng nàng lại có ý chỉ của Thái hậu nên thái phunhân cũng không tiện ngăn trở.
Tới Từ Trữ cung, Thái hậuvừa mới ngủ dậy, đang ngồi trước gương để A Diệp chải đầu.
Thái hậu thấy nàng lậptức tươi cười, vẫy vẫy nàng nói:
- Nhược Lan, giúp ta nhìn một chút hôm nay dùng trâm gì thì tốt?
Tương Nhược Lan đi qua,trước mặt Thái hậu là một gỗ đen, hoa vàng, cầm lấy chiếc trâm vàng khổng tước(công) cẩn thận cài lên tóc Thái hậu.
Thái hậu vuốt tóc. Cungnữ đem gương soi phía sau, bà nhìn gương ánh mắt rất hài lòng nhưng lại nói:
- Trâm này rất đẹp nhưng ta cài có phải quá lòe loẹt hay không?
Tương Nhược Lan cúi lưng,nhìn Thái hậu cười nói:
- Thái hậu, da dẻ người trắng như vậy đừng nói cài cây trâm khổng tước này, chodù là trâm cầu kì hơn cũng đều đẹp
Một câu nói lập tức khiếnThái hậu vui vẻ, bà quay đầu nhìn A Diệp nói:
- Hôm nào ta phải hỏi Cận lão phu nhân, nhà bà có phải ngày nào cũng cho NhượcLan ăn mật hay không mà miệng nàng nói câu nào cũng ngọt như thế.
- Thái hậu, ta nói thật mà. Không phải cố ý đùa khiến người vui vẻ.
Tương Nhược Lan cười nói.Bên cạnh, A Diệp thấy thái hậu cao hứng cũng phụ họa vài câu, Thái hậu cười đếnkhông mím lại môi được.
Lúc này, bên ngoài thôngbáo, Lưu thái y tới.
- Mỗi ngày ba lần xem mạch, Lưu thái y đều đúng giờ như vậy, cũng làm khó cho hắn

Thái hậu quay đầu sai ADiệp chuẩn bị thưởng cho hắn.
Lưu thái y một thân quanphục đi đến, thấy Tương Nhược Lan cũng bất ngờ, còn hơi cười cười. Tươi cườirất đẹp lòng, thỏa mãn.
Hắn đi tới trước mặt tháihậu thỉnh an.
Tương Nhược Lan cười hỏihắn:
- Lưu thái y, hôm nay Lưu viện sĩ sao không tới?
Lưu Tử Căng đáp:
- Mỗi ngày ba lần thỉnh mạch, hai lần đều đều là ta tới, buổi tối Viện sĩ đạinhân mới tới, căn cứ vào đó mà điều chỉnh dùng thuốc.
Tương Nhược Lan hiểu, cáinày cùng với kiểm tra lượng đường trong máu không khác lắm. Nếu có vấn đề thìcó thể phát hiện kịp thời. Thái y này cũng rất nhanh trí.
Đợi Lưu Tử Căng chẩn mạchxong, Tương Nhược Lan đem mấy bản thực liệu đã chuẩn bị đến trước mặt hắn
- Lưu thái y, đây là đại phu trước kia ta đã nhắc đến đưa cho ta mấy phương thứcthực liệu để trị chứng tiêu khát. Phiền Lưu thái y cho Lưu Viện sĩ xem qua xemcó thể dùng?
Lưu Tử Căng nhận lấy rồinhìn qua đột nhiên ngẩng đầu hỏi:
- Khổ qua và mướp có thể trị bệnh tiểu đường
Tương Nhược Lan gật đầunói:
- Hai thứ đó đều có thể làm giảm lượng đường trong cơ thể, hơn nữa rất an toàn,dùng lâu dài cũng sẽ không có phản ứng xấu.
Lưu Tử Căng nhìn vài tờgiấy này, cười nói:
- Thật đúng là khiến hạ quan được mở mắt. Ta sẽ đem cho Viện sĩ đại nhân xem
Sau đó ngẩng đầu nhìnTương Nhược Lan cười nói:
- Hầu phu nhân tốn không ít tâm tư viết ra
Những lời này làm cho hảocảm của Tương Nhược Lan cho hắn tăng lên, nghĩ thầm, người này thật sự là biếtý!
- Chỉ cần có lợi cho thái hậu, cho dù là tốn nhiều công sức hơn cũng đáng.
Tương Nhược Lan nói.
Thái hậu nghe xong tronglòng đương nhiên cao hứng, lập tức ban thưởng cho nàng một chiếc vòng tay phỉthúy xanh biếc. Tương Nhược Lan được thưởng, trong lòng rất vui vẻ.
Lưu thái y xem mạch xongđịnh rời đi. Lúc gần đi nhìn Tương Nhược Lan muốn nói lại thôi, Tương Nhược Lanbiết hắn có lời muốn nói với mình. Nàng nói với Thái hậu một tiếng rồi đuổitheo.
Ở ngoài điện, gọi hắnquay lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui