Thiếu Gia Danh Môn


Hai bàn tay một thon dàitrắng nõn như ngọc, một hơi đen, trên đó còn có vết sẹo mờ mờ vừa nhìn đã biếtlà tay võ tướng
Tương Nhược Lan hơi tứcgiận ngẩng đầu nhìn họ. Nàng không phải là ác ma, cần gì phải phòng bị nàng nhưthế. Nếu không vì lấy lòng thái phu nhân nàng thèm vào mà làm. Ai chẳng biếtxoa bóp vất vả thế nào.
Cận Thiệu Khang lạnh lùngnhìn nàng, đôi mắt trầm tĩnh như nước hiện lên chút tàn khốc, trầm giọng nói:
- Ngươi muốn làm gì? Làm loạn thì cũng có mức độ thôi.
Lưu Tử Căng dù không tỏthái độ rõ ràng nhưng giọng nói có chút khó chịu:
- Tương…. Phu nhân, thái phu nhân thân thể rất không tốt, không chịu được kinhđộng đâu.
Thật sự là có lòng tốtlại biến thành phá hoại này, Tương Nhược Lan nhướng mày, ngực hơi phập phồng,hiển nhiên là rất phẫn nộ
Cận Thiệu Khang biết tínhcủa nàng lại tưởng nàng muốn động chân động tay, lập tức bước đến bên cạnh tháiphu nhân, ánh mắt trầm xuống, sắc mặt cứng rắn nghĩ thầm, nếu nàng dám ở trướcgiường bệnh thái phu nhân mà động tay, hắn nhất định sẽ cho nàng biết cái gì làgia pháp.
Tương Nhược Lan hít sâumấy lần mới đè xuống lửa giận. Nàng là người có mắt, biết lúc này phát hỏa thìchính mình sẽ không có thứ tốt mà ăn.
Nàng nhìn hai người, nhẹnhíu mi, đôi mắt như hắc ngọc tỏa sáng khiến cho hai người nao nao.

Nàng đầu tiên nhìn vềphía Cận Thiệu Khang, khóe miệng hơi nhếch lộ ra ý cười trào phúng sau đó giơbàn tay trắng noãn trước mắt hắn, chậm rãi nói:
- Hầugia, đây là tay ta, không phải hung khí.
Cận Thiệu Khang thấy nàngnhư vậy có chút bất ngờ:
- Cái gì?
Tương Nhược Lan sắc mặttrầm xuống, hừ lạnh nói:
- Nếu không phải hung khí, ta cái gì cũng chưa làm, sao ngươi biết là ta sẽ làmloạn.
Nói xong không để ý đếnhắn mà nhìn về phía Lưu Tử Căng, ánh mắt lãnh đạm có chút trào phúng khiến LưuTử Căng hơi mất tự nhiên.
- Lưu thái y, vừa rồi ngươi từ đâu nhìn ra ta muốn kinh động mẫu thân?
Lưu thái y môi giật giậtmuốn nói gì đó nhưng cũng không mở miệng, nhưng một bên Cận Thiệu Khang lại nóira những lời hắn nghĩ.
- Ngươi chưa bao giờ làm loạn? Ngươi vì sao không nghĩ chúng ta sẽ nhìn ngươi nhưthế?
Tương Nhược Lan quay đầunhìn hắn, khuôn mặt bình thàn, thong dong:
- Hầu gia, bất kể trước kia ta như thế nào nhưng từ khi gả cho Hầu gia ta đãquyết tâm sửa đổi. Hầu gia ngươi đường đường là tướng quân trấn giữ một phương,ngươi sẽ dùng ánh mắt thành kiến để nhìn nhận mọi chuyện. Ngươi dùng quá khứ đểnói ta bây giờ có phải là có chút không công bằng. Cho dù trước kia ta làm loạnthế nào nhưng cũng không phải kẻ không thể thay đổi, chỉ là ngươi không biết màthôi. Bây giờ ta nói rõ cho ngươi, ta có thể giảm đi sự đau khổ của mẫu thân,nếu ngươi không tin ta thì đó không phải là ta chịu thiệt mà chính là mẫu thânchịu khổ. Rốt cuộc có muốn tin hay không, Hầu gia tự quyết đinh đi.
Nói rồi chắp tay saulưng, lui về phía sau, ngẩng cao đầu đứng đó. Bất kể thế nào cũng không thểthua khí thế.
Cận Thiệu Khang nghe nàngnói một hồi mà không nói nên lời, có chút kinh dị nhìn nàng. Nhưng để hắn hoàntoàn tin tưởng, giao mẫu thân cho nàng, lấy sự hiểu biết của hắn với nàng khiếnhắn vẫn có chút không thể quyết định.
Trong lúc nhất thời, hắnkhông ngừng nhìn nàng, hồi lâu cũng không nói gì.
Mà Lưu Tử Căng kinh ngạchiện rõ trên mặt. Hắn vẫn ở trong kinh thành, với hành vi của Tương Nhược Lan sovới Cận Thiệu Khang còn rõ hơn. Tương Nhược Lan sở dĩ hay vung roi chính lànàng cùng người khác tranh cãi, nói không lại người sẽ tức giận ra tay đánhngười. Nhưng bây giờ Tương Nhược Lan phản bác dù không dẫn kinh sách, nhưng vẫncó đạo lí của nàng. Đột nhiên Lưu Tử Căng cảm giác Tương Nhược Lan trước mắt cóchút xa lạ, không giống trước kia.
Trong lúc ba người mắt totrừng mắt nhỏ, thái phu nhân vẫn không lên tiếng đột nhiên nói:
- Để nàngthử một lần đi!

Tương Nhược Lan vừa mừngvừa sợ nhìn về phía thái phu nhân vẻ mặt vẫn nhàn nhạt đang nhìn mình, không rõlà vui hay giận, thấy Tương Nhược Lan nhìn sang nói:
- Nếu ngươi nói chắc chắn như thế thì tới thử xem. Nếu không có hiệu quả, sau nàyđừng trách chúng ta không thể tin tưởng ngươi.
- Mẫu thân. Cận Thiệu Khang mở miệng ngăn cản.
Thái phu nhân đưa tayngăn lại:
- Để nàng thử xem. Dù sao cũng đã không còn cách nào.
- Thái phu nhân yên tâm, ta dù không thể giúp người đoạn bệnh di căn (trừ hếtbệnh, di chứng) nhưng đêm nay người nhất định ngủ ngon.
Tương Nhược Lan vui mừngđi đến bên người thái phu nhân, nắm cánh tay nàng, động tác thân thiết khiếnthái phu nhân hơi nhíu mày.
Chỉ sợ không có cơ hội,một khi đã có cơ hội, Tương Nhược Lan sẽ đem toàn lực mà biểu hiện.
Tương Nhược Lan quay đầutrừng mắt nhìn Cận Thiệu Khang một cái rồi lập tức quay đầu cười, nhìn thái phunhân, đôi mắt trong suốt.
- Mẫu thân, chỗ nào người thấy đau đớn nhất?
- Eo, lưng và các đốt ngón tay.
- Mời thái phu nhân nằm lên giường, ta trước giúp người xoa bóp eo, lưng.
Thái phu nhân nghe lờinằm lên giường, chỉ một động tác như vậy mà mồ hôi lạnh ròng ròng khiến TươngNhược Lan có chút thương cảm. Một người phụ nữ chịu đau như vậy nhiều năm rấtđáng thương…

Khí trời cũng không quálạnh, Tương Nhược Lan vén tay áo để lộ cánh tay trắng nõn, Cận Thiệu Khang nhíumày mà Lưu Tử Căng vội vàng quay đầu.
Cảm giác được ánh mắt nhưmuốn giết chết người của Cận Thiệu Khang, Tương Nhược Lan mới ý thức được mìnhvừa làm không hợp lễ nghi, vội buông tay áo xuống, len lén bĩu môi
Tương Nhược Lan động tácthuần thục xoa bóp eo lưng thái phu nhân. Cận Thiệu Khang, Lưu Tử Căng cùng vớiLiễu Nguyệt và ba bốn nha hoàn xung quanh không nhịn được lòng hiếu kì tiến lạigần xem.
Da tay Tương Nhược Lan dùkhông trắng nhưng đôi tay cực kì mềm mại, hơn nữa thủ pháp của nàng rất thuầnthục, lực vừa đủ khiến thái phu nhân cảm giác rất thoải mái. Thân thể vốn cứngngắc dần dần thả lỏng, nhắm mắt lại hưởng thụ.
Tương Nhược Lan nhìn bộdáng thái phu nhân hưởng thụ trong lòng thầm đắc ý. Nghĩ thầm, đây chính làphương pháp xoa bóp mấy ngàn năm, đúc kết kinh nghiệm tức cổ chí kim. Ở thếgiới này, chỉ e một mình nàng mới biết.
Bên cạnh, Cận Thiệu Khangcẩn thận nhìn Tương Nhược Lan sợ nàng làm gì sai sót. Mà Lưu Tử Căng càng xemcàng kinh ngạc, thủ pháp này quá inh.
Thế giới này y thuật lạchậu, châm cứu thôi đã là inh lắm rồi, cũng chẳng có nhiều đại phu nghiêncứu thuật xoa bóp nên Tương Nhược Lan biểu diễn thủ pháp xoa bóp khiến Lưu TửCăng rất ngạc nhiên.
Đang lúc mọi người chămchú xem Tương Nhược Lan, thái phu nhân đột nhiên A lên một tiếng
Cận Thiệu Khang giống nhưcực kì kinh sợ, không suy nghĩ đã kéo Tương Nhược Lan ra, trách mắng:
- Ngươirốt cuộc muốn làm gì!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui