Sáng hôm sau, khi Trữ Anở bên ngoài gọi Cận Thiệu Khang dậy thì trời còn chưa sáng.
Tương Nhược Lan đột nhiêncảm giác quan lại thời cổ đại cũng thật đáng thương, một năm khó có ngày ngủđẫy giấc.
Nàng giật giật, nhưngphát hiện thân thể hoàn toàn bị Cận Thiệu Khang ôm lấy, không thể động đậy.
Có lẽ là trong thời giannày Cận Thiệu Khang không nghỉ ngơi tốt. Đêm qua tâm tình được buông lỏng màngủ rất ngon. Trữ An gọi mấy tiếng cũng không đánh thức được hắn.
Nàng ngẩng đầu, cẩn thậnrời khỏi vòng ngực hắn. Lúc này nàng mới phát hiện lồng ngực hắn thật rộng, haicánh tay rất cường tráng, một vòng ôm này khiến nàng hoàn toàn không thể nhúcnhích.
Nàng vươn tay chạm vàongực hắn, cảm giác ngực hắn rất rắn chắc mà cũng mềm mại khiến cho nàng có cảmgiác muốn cởi áo hắn ra xem… (biến thái)
Vừa mới sáng sớm mình đãnghĩ gì thế này? Tương Nhược Lan nhìn hắn, mặt nóng bừnglên
- ThiệuKhang, Thiệu Khang, sáng rồi, dậy thôi, cẩn thận Hoàng thượng đánh đòn ngươi.
Cận Thiệu Khang ừ mộttiếng, nhưng chỉ là thay đổi tư thế thoải mái hơn. Tương Nhược Lan hơi hoảng,vào triều không phải là chuyện đùa, đến muộn thật sự sẽ bị đánh đòn.
Hai mắt nàng lưu chuyển,cười xấu xa, sau đó sờ đến bên hông hắn, bắt đầu cọ cọ.
Cận Thiệu Khang giãy dụarồi phì lên cười. Một giây sau hắn đã khống chế được tay nàng.
- Tiểubại hoại, vừa sáng sớm đã làm chuyện xấu, nàng xem nàng gây họa này…
Vừa nói, hắn vừa kéo taynàng sờ đến chỗ giữa hai chân hắn…
Dưới tay, một vật cứngrắn như sắt, to lớn đang giương lên…
Cả người nàng nóng bừnglên, tay như chạm vào điện mà vội rụt về.
- Ngươi!Vô lại! Tương Nhược Lan đỏ mặt mắng.
Cận Thiệu Khang cười lớn,xoay người lại ôm lấy nàng, cúi đầu hôn nàng. Nhưng lần này hắn không dừng lạiở môi nàng mà còn đi xuống đến ngực nàng, chạy loạn trên nhũ phong của nàng,thỉnh thoảng còn cắn cắn khiến nàng thở dốc, cả người run rẩy.
- ThiệuKhang… Thiệu Khang… không còn sớm nữa, đừng làm loạn.
Cận Thiệu Khang thở dàimột hơi, nằm trên ngực nàng, hung hăng hôn nàng rồi mới ngẩng đầu lên.
Tóc hắn rơi xuống ngựcnàng, có vài sợi còn dừng lại ở bộ vị mẫn cảm của nàng khiến nàng rên lên lạicàng khiến hắn không nhịn được mà hôn nàng. Qua một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên
- Đồngoan tâm…
Hắn nhẹ nói bên tai nàng:
- Thậtkhông nỡ rời khỏi nàng.
- ThiệuKhang, trời sắp sáng rồi, ngươi mau dậy đi.
Tương Nhược Lan nhẹ nhàngcười.
- Buổitối chờ ta trở lại cùng dùng bữa.
- Ngươimuốn ăn gì?
Cận Thiệu Khang cúi đầunói nhỏ một câu vào tai nàng. Tương Nhược Lan xấu hổ đánh hắn một cái, sẵnggiọng:
- Bạihoại!
Cận Thiệu Khang cười to,nhảy dựng lên. Tương Nhược Lan cũng đứng dậy, gọi nha hoàn vào hầu hạ.
Hoa Anh hầu hạ TươngNhược Lan mặc quần áo, Liên Kiều cùng một nha hoàn khác hầu hạ Cận Thiệu Khangmặc triều phục. Hai người một hồi ta nhìn ngươi, ngươi cười ta khiến bọn nhahoàn buồn cười mà không dám cười. Nhưng thấy chủ tử ân yêu như vậy thì cũng vuivẻ thay bọn họ.
Hai người cùng dùng điểmtâm. Lúc sắp đi, Cận Thiệu Khang tới cạnh nàng nhẹ nói:
- Mấy hômnay nàng không khỏe cũng đừng chạy loạn khắp nơi.
Tương Nhược Lan cười đápứng.
Cận Thiệu Khang đi rồi,Tương Nhược Lan đến vấn an thái phu nhân. Thái phu nhân vì tối qua giác hơi,qua một đêm nghỉ ngơi nên bệnh cũng giảm hơn phân nửa, tinh thần cũng khôi phụckhông ít. Có lẽ là vì nguyên nhân này mà thái độ với Tương Nhược Lan cũng tốt lên,còn sai Liễu Nguyệt lấy ghế cho nàng ngồi.
Vừa ngồi xuống chưa baolâu thì Vu Thu Nguyệt đến vấn an thái phu nhân.
Bây giờ Vu Thu Nguyệt cóthai đã hơn ba tháng nên bụng chưa nổi rõ. Nàng để nha hoàn dìu đỡ rồi hành lễvới thái phu nhân. Thái phu nhân nói:
- Chẳngphải đã miễn cho ngươi hành lễ? Ngươi có mang thai, đừng đi tớiđi lui nữa
Vu Thu Nguyệt ôn nhu nói:
- Đây làbổn phận của Thu Nguyệt, huống hồ thân thể Thu Nguyệt giờ vẫn thoải mái, khôngcó gì đáng ngại.
Thái phu nhân lại nói:
- Quảhạnh nhân xanh lần trước ngươi có thích ăn không?
Vu Thu Nguyệt cười nói:
- Nói rasợ thái phu nhân chê cười, hạnh nhân xanh lần đó đã sớm ăn hết rồi, bây giờnghĩ lại vẫn cảm giác thèm thèm.
Chua nam cay nữ, thái phunhân cười đến mắt híp lại, ánh mắt nhìn Vu Thu Nguyệt lại càng thân thiết:
- Ở chỗta vẫn còn một ít, ngươi thích ăn thì chút nữa lấy về mà ăn.
Vu Thu Nguyệt tỏ ra vuivẻ:
- Tạơn thái phu nhân.
Tương Nhược Lan vẫn mỉmcười ngồi nghe. Trước mặt người đàn bà mang thai con với trượng phu mình, trướckia nàng còn có thể không thèm để ý đến nhưng bây giờ nói không để ý là nóidối. Nhưng nàng không ngừng tự nhắc nhở mình rằng nếu đã lựa chọn con đườngnày, có một số việc phải học cách quên đi, nếu không sẽ chỉ khiến mình phiềnnão hơn mà thôi.
Chỉ cần Cận Thiệu Khangkhông quan tâm nàng ta thì nàng cũng chẳng để ý Hầu phủ nuôi thêm hai người. Vềphần hài tử, sau này bọn họ cũng sẽ có hài tử.
Thái phu nhân nói một hồithì cũng bắt đầu thấy mệt. Hai người cáo từ, lúc gần đi, Vu Thu Nguyệt nói vớithái phu nhân:
- Lần nàyThu Nguyệt có chuyện muốn xin thái phu nhân.
- Chuyệngì?
- ThuNguyệt bây giờ đã có mang ba tháng rồi, Thu Nguyệt muốn nhân lúc thân thể cònchưa nặng nề muốn về thăm nhà một chút, nói với phụ mẫu một tiếng.
Thái phu nhân cười cười:
- Cái nàytất nhiên là được, xe của ta tương đối rộng, thoải mái. Ngồi xe ta mà về.
- Tạ ơnthái phu nhân!
Hai người cùng rời khỏiThu đường viện.
Gần đây Cận Thiệu Khangthường nghỉ đêm tại Sở thiên các đã huyên náo cả phủ, mà đêm qua Cận ThiệuKhang nghỉ lại Thu đường viện còn chưa truyền ra ngoài cho nên bọn họ nhân vẫnlen lén nói Tương Nhược Lan thất sủng rồi. Chỉ có điều lần trước thấy bọn hạnhân lắm miệng bị trừng phạt nên lần này không ai dám nói gì mà thôi.
Vu Thu Nguyệt đi trước,Tương Nhược Lan đi sau. Đột nhiên Vu Thu Nguyệt bước chậm lại, chỉ chốc lát sauhai người đã đi bằng nhau
Vu Thu Nguyệt lấy hạnhnhân xanh thái phu nhân cho bỏ vào miệng, lại đưa một quả cho Tương Nhược Lancười nói:
- Tỷ tỷ,ăn một quả đi?
Tương Nhược Lan liếc mộtcái, cười nói:
- Dinương thích ăn thì cứ ăn thôi.
Vu Thu Nguyệt thu tay lạicười nói:
- Cũngđúng, cái này quá chua, chỉ có phụ nữ có thai mới ăn.
Tương Nhược Lan đột nhiênchỉ vào phía trước:
- Cẩnthận, đằng trước có hố!
Vu Thu Nguyệt hoảng sợ,vội thu chân về, thiếu chút nữa thì nuốt luôn quả hạnh nhân vào bụng, khom lưngdùng sức mãi mới nhổ được quả hạnh nhân xanh ra (cho chếtJ))
Ngẩng đầu lên thì mặt đãtrắng bệch.
Tương Nhược Lan đi tớibên cạnh nàng, cười lạnh nói:
- Dinương có mang, nên toàn tâm chiếu cố hài tử của mình mới đúng, đừng nghĩ chuyệnlinh tinh nếu không đến lúc đó hối hận cũng đã muộn!
Nói xong, lướt qua ngườinàng mà đi.
Đi được một đoạn, ÁnhTuyết lặng lẽ nói với Tương Nhược Lan:
- Phunhân, cần gì nhắc nhở nàng, để mặc nàng ta té ngã, không chừng hài tử kia cũng…
Tương Nhược Lan lắc đầu:
- Bây giờthái phu nhân rất coi trọng hài tử trong bụng nàng. Lúc đó chúng ta ở bên cạnh,hài tử của nàng gặp chuyện không may, chúng ta cũng không tránh khỏi vạ lây
Còn một chuyện, TươngNhược Lan không nói ra. Cận Thiệu Khang sau này cũng không để ý đến nàng tanữa, hài tử này giữ lại cho nàng ta thì hơn.
Tương Nhược Lan đi rồi,Vu Thu Nguyệt kinh hồn bất định. Tức giận với Tương Nhược Lan, giơ tay tát LệChâu một cái, quát:
- Đồ vôdụng, nếu hài tử trong bụng ta có chuyện gì nhất định ta sẽ lột da đám nô tàichết bầm các ngươi ra.
Xế chiều, Vu Thu Nguyệttrở lại Vủ phủ, len lén kéo mẫu thân nói:
- Mẫuthân, chuyện nữ nhi nhờ ngươi đã làm chưa?
Vu phu nhân gật đầu nói:
- Ngườiđã mời tới, đang ở trong nội đường.
Hai người vào nội đường,một ông già râu bạc đứng lên hành lễ rồi ngồi xuống giúp Vu Thu Nguyệt chẩnmạch, một lát sau, hắn buông tay.
Vu Thu Nguyệt vội vànghỏi:
- Đạiphu, là nam hay nữ?
Đại phu vuốt chòm râubạc:
- Phunhân, lão phu đã chẩn mạch cẩn thận, theo mạch tượng có thể thấy phu nhân mangthai một thiên kim (hahaha)
Sắc mặt Vu Thu Nguyệttrắng bệch:
- Đạiphu, ngươi cẩn thận xem lại dùm ta đi, có phải ngươi xem nhầm rồi không.
Ông già râu bạc đứng lênvái một cái:
- Lão phuđã chẩn mạch nhiều năm, không sai đâu. Nếu phu nhân không tin thì có thể mờingười khác xem.
Vu phu nhân cho ông bạcrồi dặn dò vài câu, sai gia đinh tiễn ông rời đi. Đại phu vừa đi, Vu Thu Nguyệtvùi đầu vào lòng mẫu thân khóc lớn:
- Ta đãsớm biết, ta sớm biết, mọi người đều nói chua nam, cay nữ. Ta không thích ănchua, bình thường chỉ thích ăn cay không thích ăn chua. Ta sớm biết trong bụngnhất định là con gái. Thái phu nhân cho ta hạnh nhân xanh, ta nhìn thấy cảngười đã run lên nhưng vẫn ra vẻ thích ăn… mẫu thân, sao ta mệnh khổ như thế.Ông trời sao không giúp ta! Đang tốt lành từ chính thất trở thành thiếp, bâygiờ ngay cả cơ hội xoay người cũng không cho ta, mẫu thân, ta nhất định phảisinh con trai. Ta nhất định phải sinh con trai.
Vu phu nhân cũng lau nướcmắt. Bà đã mất bao tâm huyết nuôi nữ nhi này thành tài mạo song toàn. Sắp thấynàng được vào Hầu phủ làm chính thất nhưng trời cao lại trêu ngươi để ngườikhác cướp mất. Nữ nhi không cam lòng, tình nguyện làm thiếp thất cũng phải vàoHầu phủ. Nhưng không ngờ An viễn hầu đó như là bị ma xui quỷ khiến mà tìnhnguyện yêu một bát phụ cũng không để ý tới nữ nhi. Thật vất vả mang thai lại làmang thai một bé gái vô dụng.
Nhưng bà vẫn an ủi nữnhi:
- ThuNguyệt, đừng lo lắng, bây giờ mới ba tháng, có lẽ là không đúng, có lẽ đại phunày chẩn mạch sai rồi, chúng ta tìm đại phu khác xem sao.
Vu Thu Nguyệt tuyệt vọnglắc đầu:
- Vô dụngthôi, vô dụng thôi… Ta thích ăn cay như thế, nhất định là con gái… Chắc khônglâu nữa thái phu nhân sẽ mời Lưu thái y tới chẩn mạch. Lúc đó ta xong rồi
Nàng vừa khóc vừa đánhlên bụng mình:
- Ai bảongươi không biết tranh! Ai bảo ngươi không biết tranh!
Vu phu nhân vừa khóc vừagỡ nàng:
- Ngươilàm cái gì vậy, cho dù là nữ nhi, cũng là cốt nhục của Hầu gia!
- Nữ nhithì có ích gì, nữ nhi thì có ích gì
Vu Thu Nguyệt như phátđiên kêu lên:
- Nữ nhicó thể kế thừa tước vị? Nữ nhi có thể kế thừa gia sản? Nó chỉ là một thứ nữ,sau này cùng lắm chỉ được một chút ruộng vườn, nó có thể giúp gì cho ta.
Nàng khóc đến tê tâm liệtphế:
- Tất cảhy vọng của ta đã không còn… ta giữ nó lại làm cái gì. Sinh nó ra cũng chỉthành trò cười! Ta không cần, ta không cần
Vừa nói vừa nổi điên tựđập vào bụng mình.
Vu phu nhân vội giữ taynàng lại, hai mẫu thân con ôm nhau khóc.
Đúng lúc nàsy, Vương mụmụ đứng bên đột nhiên bước lên nói:
- Tiểuthư đừng gấp, lão nô có một cách có lẽ có thể giúp được tiểu thư!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...