Cận Thiệu Khang bởi vì lolắng ẫu thân, cũng bởi vì Tương Nhược Lan mà không rời đi. Hắn đứng ởngoài cửa, gió lạnh từng trận thổi tới, hắn như là không có tri giác mà đứngyên bất động.
Trong phòng, hỏa lò càngđốt càng cháy, độ ấm càng lúc càng cao.
Tương Nhược Lan xoa bópcho thái phu nhân nửa canh giờ, đến nỗi đầu đầy mồ hôi.
Thủ pháp của Tương NhượcLan Liễu Nguyệt không thể so sánh được, thái phu nhân cảm giác thư thái khôngít, nhưng mặc dù như thế, sự oán giận của bà với Tương Nhược Lan không bớt mộtphân.
Cận Yên Nhiên thấy sắcmặt mẫu thân khá lên một chút thì cũng ngừng khóc, đứng một bên lẳng lặng nhìn.
Xoa bóp xong, Tương NhượcLan ngồi thẳng lên, chỉ cảm thấy eo và bả vai đều đau nhức không thôi, nàng thởdài một hơi. Liễu Nguyệt ở bên đưa một chiếc khăn tới:
- Phunhân lau mồ hôi.
Tương Nhược Lan nhận lấy,xoa xoa mồ hôi trên trán. Bên cạnh, Cận Yên Nhiên thấy thế, tiến lên nhẹ giọngnói:
- Đạitẩu, vất vả cho ngươi rồi!
Thái phu nhân nghe được,hừ lạnh một tiếng quay đầu lại, vừa định châm chọc hai câu, nhưng lại thấyngười Tương Nhược Lan đầy mô hôi, sắc mặt tái nhợt, hé mồm mà thở, hiển nhiênkhi nãy xoa bóp rất vất vả. Miệng bà giật giật nhưng cũng không nói gì, quayđầu lại.
Liễu Nguyệt hỏi:
- Phu nhân,bây giờ có phải có thể mặc quần áo cho thái phu nhân rồi?
Tương Nhược Lan lắc đầunói:
- Chỉ xoabóp không thì chỉ có thể tạm thời không đau nhưng đêm nay chỉ e không ngủ được
Cận Yên Nhiên tiếp lờinói:
- Vậyphải làm gì bây giờ? Cạo gió?
Trong mắt nàng, TươngNhược Lan cạo gió là rất thần kỳ
Tương Nhược Lan khôngnhịn được cười cười nói:
- Vớibệnh phong hàn, giác hơi sẽ có hiệu quả hơn cạo gió.
- Giáchơi?
Cận Yên Nhiên không rõhỏi lại. Thái phu nhân cũng tò mò mà quay đầu lại
Tương Nhược Lan cườicười, cầm lấy cái thùng gỗ nhỏ một bên, lấy ra mấy ống giác bằng trúc lần trướcnàng dặn Phương mụ mụ làm
Cận Yên Nhiên và thái phunhân đều tò mò nhìn nàng.
Tương Nhược Lan để chothái phu nhân xuống, một tay cầm ống giác tay cầm mồi lửa, đốt lửavào ống, rồi nhanh chóng gắn vào lưng thái phu nhân, trên vai trên lưng liêntiếp gắn vào tám chiếc ống trúc
Trong ống giác lửa đãdập tắt, ống trúc gắt gao dính vào da thịt thái phu nhân khiến thái phu nhâncảm giác nóng. Thái phu nhân chưa bao giờ thấy qua bạt hỏaquán, trong lòng có chút hoảng, lập tức hô lên:
- Đauquá, Nhược Lan, ngươi cố ý làm thế, ngươi muốn hành hạ lão thái bà này?
Ngoài cửa, Cận ThiệuKhang nghe mẫu thân kêu lên vốn định vọt vào nhưng lại lập tức dừng bước. Bởivì hắn biết Tương Nhược Lan tuyệt sẽ không là người như thế, mặc dù trước kianàng có rất nhiều khuyết điểm, nhưng bây giờ nàng tuyệt đối sẽ không làm rachuyện như thế.
Trong phòng, Cận YênNhiên thấy mẫu thân hô đau thì hơi hoảng, nàng sờ sờ vào ống trúc, nhưngcảm giác những ống trúc đó như là dính chặt vàongười mẫu thân, cầm vào cũng không rơi xuống, không khỏi có chút hoảng sợ.
- Đạitẩu, ngươi đang làm cái gì vậy, đó rốt cuộc là cái gì, tại sao mẫu thân kêuđau!
Tương Nhược Lan nhìn haimẹ con thái phu nhân đang hoảng, nhẹ nhàng nói:
- Mẫuthân, Yên Nhiên, ta biết thời gian này, trong lòng các ngươi rất chán ghét ta,nhưng các ngươi ngẫm lại xem. Ta vào Hầu phủ lâu như vậy đã từng chính thức thươngtổn đến ai? Tương Nhược Lan ta dù điêu ngoa thế nào cũng quyết không làm chuyệnbất hiếu hành hạ mẫu thân!
Nàng dừng lại rồi nói:
- Giáchơi này có thể hấp thụ hàn khí trong cơ thể ra, mẫu thân, tin ta lần này, đêmnay ngươi có thể thấy được hiệu quả.
Những lời này khiến CậnYên Nhiên ngượng ngùng cúi đầu, nhưng một lát sau, nàng ngẩng đầu lên, nhìnTương Nhược Lan nói:
- Đạitẩu, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy đã làm thương tổn ca ca ta?
Tương Nhược Lan không nóigì, trong mắt bọn họ đương nhiên là nàng sai. Lúc đầu nàng chọn con đường này,hậu quả đó nàng để đã dự liệu, cũng chẳng có gì oán hận. Nàng ngồi xuống bêngiường, chăm chú nhìn lưng thái phu nhân.
Có lẽ là đau đớn trênngười giảm bớt, có lẽ là vì những lời Tương Nhược Lan nói, tâm tình thái phunhân cũng bình tĩnh xuống. Bà nằm trên giường, không quay đầu lại, nhẹ giọnghỏi:
- NhượcLan, ngươi còn muốn tùy ý đến khi nào? Ta cũng là đàn bà, ta không phải khônghiểu ý nghĩ của ngươi, nhưng chúng ta là đàn bà, là đàn bà phải nhận mệnh. Tathấy, Hầu gia đã đặt ngươi ở trong lòng, làm đàn bà, còn có cái gì cầu mong hơnnữa? Ngươi nhìn Thiệu Đường xem... Quế Cầm (Vương thị) coi hắn thành bảo bối?Hầu gia còn tốt hơn Thiệu Đường nhiều. Ngươi thấy hắn có bao giờ mắt qua màylại với nha hoàn trong phủ. Hoa Thanh và Nhược Lâm là năm đó ra đưa cho hắn.Nhược Lan, ngươi cứ thế này sẽ khiến Hầu gia lạnh tâm. Tính cách Hầu gia tahiểu rõ, chỉ cần lòng hắn lạnh xuống, ngươi sẽ không thể làm ấm lên được nữa!Đến lúc đó, ngươi hối hận cũng đã muộn!
Tương Nhược Lan lẳng lặngnghe, nhưng không lên tiếng.
Cận Yên Nhiên cũng nói:
- Đạitẩu, lúc đầu nếu không phải ngươi cầu thánh chỉ, có lẽ lúc này ca ca ta cùngThu Nguyệt tẩu tẩu sống rất vui vẻ (lại chém). Nhưng nếu ngươi cứng rắn muốn gảcho ca ca ta, bây giờ sao lại làm thành như thế. Độc sủng? Thân là đàn bà có aikhông mong được độc sủng, nhưng ai cũng biết đó là hy vọng xa vời. Tựa như trữvương, bây giờ đã có ba trắc phi, bốn thị thiếp, ta nếu giống ngươi làm loạn nhưthế, chẳng phải là tự mình tìm chết!
Nói tới đây, Cận YênNhiên buồn bã cúi đầu:
- Nếu Trữvương có thể đối tốt với ta bằng nửa phần ca ca ta đối với ngươi thì ta đã rấtthỏa mãn rồi, sao còn để cho hắn thương tâm khổ sở. Đại tẩu ngươi còn như vậy,ta thật sẽ không tha thứ ngươi.
Sửa sang lại tất cả chothái phu nhân, Tương Nhược Lan ra khỏi Tùng Hương viện, đi về phía Thu đườngviện.
Liên Kiều đi trước xáchđèn lòng, chiếu sáng một chút đường phía trước, mông mông lông lông, như làchẳng biết đi tới phương nào.
Tương Nhược Lan của đi cứđi, đột nhiên có cảm giác mê man. Con đường của mình sẽ đi tới đâu?
Nơi này là cổ đại, ý nghĩcủa thái phu nhân và Cận Yên Nhiên mới là đúng, nghĩ như vậy mới có thể sinhtồn. Nhắc lại, mình cũng coi như là may mắn, gặp được Cận Thiệu Khang lại cóThái hậu chống lưng mới có thể kiên trì đến bây giờ. Nếu đụng tới người như CậnThiệu Đường thì chắc chắn mình đã sứt đầu mẻ trán.
Nàng vẫn luôn muốn hòa lynhưng chưa bao giờ nghĩ đến sau khi hòa ly thì sẽ thế nào. Đây là thế giới namtôn nữ ty, nếu nàng không thể tin tưởng Cận Thiệu Khang thì còn ai đáng để nàngtin? Ai có thể làm phu quân của nàng, bây giờ nam tử đều cưới rất sớm, mình hoaly rồi thì những nam tử tuổi thích hợp mấy ai không có thiếp thất thông phòng.Chẳng lẽ gả cho đứa trẻ 12, 13 tuổi?
Tương Nhược Lan nghĩ vậy,không khỏi rét lạnh người. Thái hậu quyết sẽ không để mình lấy kẻ tiện dânkhông lấy nổi vợ. Chẳng lẽ thật sự cuối cùng chỉ có thể chung thân không lấychồng? Đã như vậy không bằng ở trong Hầu phủ làm quả phụ, ít nhất sẽ không phảichịu áp lực dư luận, ít nhất Cận Thiệu Khang sẽ không làm tổn thương nàng.
Vậy còn hòa ly cái gì!
Tương Nhược Lan phiền nãolắc lắc đầu, tựa hồ nghĩ tới nghĩ lui cũng không thông.
- NhượcLan.
Phía sau đột nhiên vanglên giọng nói quen thuộc.
Tương Nhược Lan dừngbước, quay đầu lại đã thấy thân ảnh cao lớn của Cận Thiệu Khang đứng ở trongbóng đêm dày đặc kia.
- Hầugia.
Nghe được giọng nóicủa Tương Nhược Lan, CậnThiệu Khang chậm rãi đi về phía trước, mãi khi tới gần Tương Nhược Lan mới thấyrõ khuôn mặt hắn.
- Vừa rồita vào xem mẫu thân, bà đã ngủ rồi, hôm nay có thể ngủ ngon, thật vất vả chonàng.
Cận Thiệu Khang nói,giọng nói nhàn nhạt không nghe ra bất cứ tâm tình gì.
Tương Nhược Lan cúi đầu:
- Hầu giakhông cần khách khí, đây là việc Nhược Lan phải làm.
Hắn tới đây là để cảm ơnmình?
Hai người nhất thời khôngnói gì, đều không biết nên nói cái gì thì tốt.
Liên Kiều xách đèn lồngđứng ở xa xa chờ bọn họ.
Không khí một mảnh yêntĩnh, một khắc này dường như gió cũng ngừng thổi, yên tĩnh đến đáng sợ, yêntĩnh đến xấu hổ.
- Hầugia, không có việc gì thì ta về trước.
Tương Nhược Lan xoayngười. Không nhớ rõ đã đọc ở đâu, nhìn bóng lưng người không bằng để người nhìnbóng lưng mình. Ai quay lưng trước thì đó là người thắng.
Nhưng bây giờ nàng làngười thắng, sao nàng không cảm thấy vui?
Lòng hắn đã nguội lạnh?Giống như thái phu nhân nói, hắn đã buông tay? Cho nên mới có thái độ bình tĩnhnhư thế mà nói chuyện với nàng.
Lòng Tương Nhược Lan độtnhiên có chút khó chịu.
Đột nhiên, phía sau,tiếng bước chân vang lên, một giây sau, hắn đã đi tới sau lưng nàng, gắt gaokéo lấy tay nàng như là dùng hết sức lực mà nắm giữ.
Nhưng nàng cũng không cảmthấy đau.
- NhượcLan, nàng chán ghét ta như vậy, ngay cả nói thêm với ta một câu cũng không muốn
Hắn nhỏ giọng nói. Lúcnói chuyện, cánh tay nắm tay nàng hơi run rẩy.
Cách đó không xa, LiênKiều cầm đèn lồng không biết nên làm thế nào cho phải. Cận Thiệu Khang nhìnnàng quát:
- Ngươiđi trước đi!
Liên Kiều như được đạixá, nhanh chóng rời đi, cũng xách theo đèn lồng luôn.
Bốn phía dần dần tối sầmxuống, hai người đều chìm vào bóng đêm. Xung quanh bóng cây bao phủ, gió thổilao xao.
Giọng hắn trầm thấp vanglên trong bóng đêm:
- Nàngthật sự chán ghét ta như vậy? Nàng chỉ cần nói một câu, sau này...
Hắn như hạ quyết tâm:
- Sau nàyta sẽ không tới làm phiền nàng nữa!
- Khôngcó, ta chưa từng chán ghét Hầu gia!
Tương Nhược Lan tronglòng quýnh lên vội nói.
Tay hắn căng thẳng, kéonàng lại gần hơn một chút, giọng nói có chút vội vàng:
- Thậtsao?
Như là có chút khó tinhỏi lại:
- Vậy gầnđây nàng làm sao vậy?
Bóng đêm yên tĩnh như làbức tường bảo vệ tốt nhất, giờ khắc này, Tương Nhược Lan đột nhiên không hề dodự, quyết tâm nói hết tất cả.
- Hầugia, bởi vì ta rất mâu thuẫn. Buổi tối hôm đó, những lời ngươi nói, thật ra tađều nghe được...
- Tối hômđó...
Cận Thiệu Khang suy nghĩmột chút, lập tức hiểu:
- Thì rađêm đó nàng giả vờ ngủ, nhưng nàng mâu thuẫn cái gì?
- Hầu giatrước kia từng nói tim Nhược Lan là lạnh lùng, có đôi khi ta nghĩ, nếu lòng củata thật sự lạnh lùng thì thật tốt. Ta có thể nhìn tất cả những việc Hầu gia làmmà không để vào lòng, ta cũng không cần phiền lòng như bây giờ.
Cận Thiệu Khang chỉ cảmthấy tim mình như ngừng đập, toàn tâm toàn ý mong chờ, sự chờ mong này khiếntim hắn có chút đau đớn.
Giọng của hắn hơi runrẩy:
- NhượcLan... nàng nói cái gì, ta không hiểu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...