Trở lại Hầu phủ, đã thấyHầu phủ giăng đèn kết hoa vô cùng náo nhiệt. Tương Nhược Lan biết, nhất định làtin Cận Yên Nhiên được gả cho Trữ Vương truyền tới. Đi tới Tùng Hương viện thìthấy thái phu nhân tươi cười phát hồng bao cho hạ nhân. Có lẽ là vì tâm tìnhtốt, hôm nay Tương Nhược Lan vấn an bà thì bà còn phá lệ mà nói cười với TươngNhược Lan vài câu.
Tương Nhược Lan bởi vìchuyện khi nãy mà trong lòng nặng nề, chẳng bao lâu thì cũng quay về Thu đườngviện.
Quay lại rồi thì cứ ngồitrước cửa sổ ngẩn người, nhìn mặt trời chậm rãi ngả về tây, nhuộm cả vườn thànhmột vùng màu vàng chanh.
Trong đầu vẫn loạn lên
Tương Phinh Đình bây giờsống hay chết? Cuối cùng vẫn là hoàng đế, giết một người cũng chỉ đơn giản nhưgiết một con kiến.
Hắn nói có thể giúp nànghòa ly, nhìn như là một cơ hội, nhưng nàng luôn có cảm giác không nỡ, cũng thấyhắn không chỉ đơn giản là muốn giúp mình. Trong khoảng thời gian này, thái độ,ánh mắt của hắn với nàng luôn khiến nàng bất an. Trong lòng dâng lên một dựđoán, dù có chút khó tin nhưngý nghĩ đó càng lúc càng mãnh liệt. Nếu điều đó là thật thì sự giúp đỡ của Hoàngthượng tuyệt không phải là lựa chọn tốt?
Hơn nữa, nàng thật sựmuốn hòa ly? Nhớ lại, ban đầu nàng có cố gắng hòa ly, nhưng lúc này lại chỉnghĩ mà chẳng làm gì. Đây không giống tính cách của nàng, nếu thật sự nàng đãhạ quyết tâm thì chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách mà làm!
Tương Nhược Lan thở dài,lắc đầu, tạm thời không nghĩ nữa
Sắc trời từ từ tối lại.Liên Kiều đi vào hỏi nàng đã bắt đầu dọn cơm chưa:
- Phunhân, đã không còn sớm... Liên Kiều nhìn nàng nhỏ giọng nói.
- Dọnlên. Tương Nhược Lan cười nói.
Hắn đêm nay, cũng sẽkhông tới đây nữa......
Bởi vì sự lãnh đạm củamình, Cận Thiệu Khang đã liên tục năm ngày không tới đây. Cũng đúng, hắn là ai,sao có thể ba lần bảy lượt tha thứ cho nàng. Bắt đầu từ lần đó, nàng biết hắnluôn kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi nàng quay lại, chờ đợi nàng đón nhận hắn. Nhưnglà tính nhẫn nại của nam nhân cũng có hạn. Nàng cũng không phải là quốc sắcthiên hương nghiêng quốc nghiêng thành, hắn có cái gì mà phải tha thứ nàng? Cóthể dễ dàng tha thứ nàng lâu như thế đã là rất khó.
Cơm dọn lên, Tương NhượcLan không có khẩu vị gì. Nàng khẽ gẩy gẩy đũa, nàng thích ăn thịt bò, bữa nàophòng bếp cũng sẽ làm thịt bò bưng lên.
Nàng gắp một miếng thịtbò, bên tai tựa hồ nghe có người đang nói:
- Ngàynào nàng cũng ăn thịt bò, cẩn thận có ngày nào đó lại kêu moo moo
Nàng tiếp lời nói:
- Hầu giacũng ăn không ít, đến lúc đó ngươi cũng trốn không thoát...
Vừa dứt lời, nàng rungđộng, mình đang làm gì thế, tự nhiên lại lầm bầm lầu bầu!
Chiếc đũa rung lên, miếngthịt rơi xuống bàn:
- Phunhân...
Ánh Tuyết bên cạnh nhẹgọi. Tương Nhược Lan ngẩng đầu nhìn nàng, thấy trong mắt nàng đầy sự lo lắng,cười cười:
- Takhông sao
- Phunhân, sao người tự chịu khổ như thế. Nô tỳ đi mời Hầu gia đến được không?
- Khôngcần....
Tương Nhược Lan lại cười,nhưng cảm giác khóe miệng có chút chua xót.
Nàng vẫn muốn hắn coinàng không tồn tại, đây chẳng phải là kết quả nàng muốn? Quá tốt! giờ khôngphải lo bị người chiếm tiện nghi, cũng không cần lo lắng đề phòng phải kháng cựhắn nữa!
Quá tốt, cần gì nàng phảimời hắn đến dây!
- Phunhân...
Ánh Tuyết nhìn nàng thửthăm dò:
- Mấyngày nay Hầu gia không đi Cẩm tú viên, cũng không bảo Hoa Thanh Nhược Lâm hầuhạ, nghe Mặc Hương nói, thời gian này tính tình Hầu gia không tốt, thường vôduyên vô cớ phát hỏa...
- ÁnhTuyết, ta có hỏi ngươi chuyện đó?
Nhưng là nghe được hắnkhông sai người hầu hạ, lòng không nhịn được mà nhẹ nhõm một chút.
Sau khi ăn xong, TươngNhược Lan ngồi ở bàn đọc sách, ánh nến chiếu ra, mờ mờ khiến nàng phiền lòng.Nàng gập sách vứt xuống bàn, ngẩng đầu lên, đột nhiên cảm thấy trong phòngtrống rỗng, lạnh lùng
- NhượcLan, không còn sớm nữa, còn không nghỉ ngơi?
Tương Nhược Lan cười quayđầu:
- Đến...
Nhưng lại chỉ thấy chiếcgiường trống, làm gì có ai ở đó.
Nàng đứng lên, đi tới bêngiường, ngồi xuống, cúi đầu.
Thật vô dụng...... TươngNhược Lan, ngươi thật là vô dụng! cuộc sống này sau này còn dài, ngươi phảithích ứng.
Nàng nằm trên giường, gắtgao cuốn chặt chăn nhưng vẫn thấy lạnh. Nàng ngồi dậy, tung chăn ra, ngửi thấytrên chăn còn đọng lại hơi thở của hắn, lòng nàng đột nhiên lặng xuống.
Đã qua rồi, tất cả đều đãqua rồi. Bây giờ chỉ là nàng không quen, dù sao ở cùng hắn lâu như thế đã thíchứng với sự tồn tại của hắn. Bây giờ. hắn đột nhiên rời đi, đương nhiên sẽ khôngquen. An tâm, tất cả đều sẽ qua. Nàng phải bảo vệ lòng mình thật tốt thì sẽkhông bị đau lòng.
Nàng nhắm mắt lại, chậmrãi chìm vào giấc mộng.
Nàng thấy mình đi vào mộtvườn hoa, hồng, vàng, trắng, tím... đủ các loại màu sắc, rất nhiều loài hoanàng không biết tên. Những cánh hoa đủ màu sắc bay múa trong không trung, xa xacó chiếc cầu vồng tỏa ra ánh hào quang màu hồng. Cảnh sắc đẹp như tiên cảnh.
Nàng vui vẻ chơi đùatrong rừng hoa, những cánh hoa bay múa quanh người nàng. Nhưng dần dần, nàngngừng lại, bốn phía yên tĩnh, hoa vẫn là hoa, ngoài nàng ra không có một ai.
Nàng cảm thấy rất tĩchmịch
Lúc này, trong rừng hoacó một thân ảnh cao lớn đi tới, y phục tung bay, tóc dài tung bay.
Nhìn nhìn, khóe miệngnàng mỉm cười, nàng vẫy tay với hắn:
- Ta ởđây! Ta ở đây!
Thân ảnh kia hơi dừng lạirồi đi về phía nàng, càng tới gần, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn hoàn toàn hiện rõtrước mặt nàng.
Trán rộng, mũi thẳng, haimắt thâm thúy, nhưng khi hắn cười, khuôn mặt lại trở nên nhu hòa
- NhượcLan, nàng ở đây, ta tìm nàng rất lâu.
Hắn cười đi tới, ôm eonàng, bảy sắc cầu vồng chiếu vào đôi mắt màu nâu của hẳn hóa thành ánh sáng mêhoặc.
Hắn nhìn nàng cười nói:
- Saothế, lại hoa si?
Nàng nhìn hắn hơi cười,hắn ôm chặt nàng, nói:
- NhượcLan, ta rất nhớ nàng, nàng có nhớ ta không?
Nàng tựa vào trong lònghắn:
- Có, lúcnào cũng nhớ đến ngươi.
- Vậy saonàng không đến tìm ta?
- Bởi vìta sợ, ta sợ ta vừa tìm ngươi thì sẽ không buông tay được
- Vậy ởcùng ta một chỗ.
- Chuyệnta lo lắng nhiều lắm, không thể an tâm được.
Hắn đột nhiên buông nàngra:
- NhượcLan, nàng còn cứ không hiểu mà cứ định như thế này, ta sẽ rời khỏi nàng.
Nói xong, hắn hờ hữngxoay người, rất nhanh đã biến mất trong rừng hoa.
Tương Nhược Lan cả kinhngồi bật dậy, trước mắt đen tối, làm gì có rừng hoa, thì ra chỉ là một giấcmộng.
Tim vẫn đập rất mạnh.Nàng tựa vào đầu giường, ôm chăn kinh ngạc đến ngẩn người.
Mãi cho đến trời sáng
Sáng hôm sau, Kiều thịđột nhiên tới cửa.
Bà tìm Tương Nhược Lan,ánh mắt lo lắng, Tương Nhược Lan thấy sắc mặt bà thì trong lòng hoảng lên.Chẳng lẽ Hoàng thượng thực sự giết Tương Phinh Đình?
Kiều thị kéo tay nàng,gấp đến độ sắp khóc:
- NhượcLan, ngươi giúp bá mẫu đi, giúp ta vào cung hỏi thăm xem rốt cuộc có chuyện gìxảy ra?
- Cái gìchuyện gì xảy ra?
Kiều thị nói:
- PhinhĐình không tham gia khảo thí trên điện, vốn là bị loại bài tử. Nhưng tối hômqua, người trong cung đến nói, Phinh Đình vì người không khỏi, thái y nói khôngthể ra gió nên phải ở trong cung một thời gian. Vốn cũng chẳng có gì, nhưng bàitử của Phinh Đình lại bị người giữ lại.
Tương Nhược Lan ngạcnhiên nói:
- Bài tửcủa Phinh Đình bị giữ lại?
- NhượcLan, ngươi cũng biết, Phinh Đình năm nay 15 rồi, bài tử bị giữ lại thế thìkhông có cách nào nói chuyện cưới xin. Ba năm sau, Phinh Đình đã 18 tuổi, quatuổi tuyển tú, không thể lại tuyển, đây không phải là có chủ tâm khiến PhinhĐình nhà chúng ta cả đời không thể thành thân?
Nói tới đây, Kiều thị laukhóe mắt, nắm chặt tay Tương Nhược Lan:
- Ta sợlà Phinh Đình không hiểu quy củ, ở trong cung đã đắc tội vị quý nhân nào mới cóthể bị đối xử như thế. Nhược Lan, ngươi giúp bá mẫu tiến cung hỏi thăm, chúngta cũng có thể nghĩ ra đối sách!
Tương Nhược Lan vừa ngheliền biết là thái hậu làm. Thì ra, nàng chỉ muốn Thái hậu gạt bài tử của TươngPhinh Đình khiến nàng không thể nào hoàn thành tâm nguyện, không ngờ Thái hậulại làm tuyệt tình như thế, khiến cho nàng cả đời không thể thành thân.
Thật đúng là... ngườitrong cung chẳng ai là đơn giản...
Chỉ có điều, bây giờ nàngquan tâm nhất chính là an nguy của Tương Phinh Đình. Nàng nói với Kiều thị:
- Trước...ta sẽ tiến cung xem thế nào.
Đi tới Từ trữ cung, tháihậu thấy nàng liền cười:
- Hôm nayđến sớm như vậy chắc là nghe được tin tức gì?
Tương Nhược Lan ngồi cạnhThái hậu, vừa giúp bà xoa bóp vai vừa nói:
- Tháihậu biết ta muốn hỏi cái gì?
Thái hậu cười nói:
- Tấtnhiên là chuyện ký danh của Tương Phinh Đình.
Vừa nói vừa ngưng cười:
- Chuyệnnày là chủ ý của ta, ngươi không cần quản. Ta làm như vậy đương nhiên là có lýdo của ta. Ta phải bắt nữ nhi nhà bọn họ cả đời không thể gả ra ngoài.
Tương Nhược Lan đứng sauThái hậu le lưỡi, lại nghe thái hậu nói:
- Nếu bọnhọ tới cầu ngươi, ngươi cũng đừng mềm lòng, cứ nói ngươi không biết gì cả.
Tương Nhược Lan gật đầu đápứng.
Ra khỏi Từ trữ cung,Tương Nhược Lan vốn định đi tìm hoàng đế hỏi thăm chuyện Tương Phinh Đình.Nhưng vừa đi được hai bước lại thôi, những gì nàng muốn nói đã nói, có thể làmđã làm. Vận mệnh của nàng ta giờ không do nàng nữa, có hỏi thăm cũng được cáigì? Hơn nữa, sau này bớt tiếp xúc với hoàng đế thì hơn.
Đang lúc Tương Nhược Lanquyết định buông chuyện này xuống thì gió lại đổi chiều, ngoài dự liệu của mọingười.
Ba hôm sau, Tương PhinhĐình chưa qua khảo thí, chưa từng được thị sát đã được Cảnh Tuyên Đế sách phonglàm quý nhân! Phong hiệu chữ “Lệ”, cũng là nữ tử sớm được sắc phong nhất tronglần tuyển tú này.
Tương Nhược Lan cảm thấyrất kỳ quái, hôm đó không thấy hoàng đế để ý đến nàng ta. Chẳnglẽ là hai hôm đó hoàng đế đột nhiên lại để ý đến nàng? Nhớ lại Tương Phinh Đìnhxinh đẹp, Tương Nhược Lan lại thấy cũng không phải là không thể.
Rốt cuộc vẫn cho nàngđược như nguyện. Nhưng nàng tiến cung cũng không phải không có lợi. Ở bên hoàngđế, nàng tuyệt đối không dám nói lung tung. Mình có thể buông lỏng tâm tình.
Chuyện xong, Thái hậunhắc tới việc này với nàng:
- TươngPhinh Đình này vận khí tốt thật, không khảo thí lại được Hoàng thượng vớt lên.Hoàng thượng đến nói với ai gia muốn sách phong nàng, ai gia thiếu chút nữa tứckhông thở nổi. Nhưng thái độ Hoàng thượng rất kiên quyết, ai gia cũng chẳng còncách nào
Vừa nói vừa hừ một tiếng:
- Khôngnghĩ Tương Phinh Đình này lại có thủ đoạn hay như vậy, ai gia thật đúng là xemthường nàng rồi. Cũng được! Vào cung rồi cuộc sống sau này còn dài! Ai gia muốnxem xem nàng có thể làm được gì
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...