Tương Phinh Đình quỳ trênmặt đất, sợ đến toàn thân lạnh toát. Nàng sao có thể không sợ, ai nấy đều biếtThái hậu luôn muốn Tương Nhược Lan vào cung làm phi tử. Bây giờ bà biết đượcmình là kẻ phá ngang chuyện này thì không biết sẽ trừng phạt mình thế nào, ítnhất, chuyện tiến cung là không thể nào.
Nàng vì tiến cung mà đãchuẩn bị lâu như vậy, chịu nhiều khổ cực như vậy, vất vả lắm mới có được ngàynày thì lại bị Tương Nhược Lan nói một câu mà hỏng bét! Trong lòng nàng dânglên hận ý, nếu có thể, nàng hận không thể bước lên bóp chết Tương Nhược Lan.
- Tháihậu, lúc ấy tiểu nữ thấy đường tỷ vì chuyện này mà không thiết cơm nước, tiểunữ lo lắng cho đường tỷ, vốn chỉ là muốn dỗ cho đường tỷ vui mà thuận miệngnói, không nghĩ đường tỷ lại coi đó là thật. Tiểu nữ biết tội, xin thái hậutrách phạt!
Thái hậu vốn quyền uy bậcnhất. Tương tướng quân trước phó thác Nhược Lan cho tiên đế, tiên đế và bà đềucó ý cho Nhược Lan gả vào hoàng gia, dù không là hoàng hậu thì nàng cũng tuyệtkhông phải chịu khổ. Nhưng Tương gia đã biết rõ điều này còn dám sau lưng bà màdùng thủ đoạn, đúng là khiêu khích uy quyền của bà. Mà mục đích của bọn họ quálộ liễu, Thái hậu sống lâu trong cung, kinh qua không ít phong vân, sao lạikhông thấy rõ.
Bà cười lạnh trong lòngrồi nhìn Tương Phinh Đình quỳ trên đất, nhàn nhạt cười nói:
- Tươngcô nương không cần lo lắng, chuyện Hoàng thượng hạ chỉ cũng đã thành sự thật,bây giờ Nhược Lan gả cho An viễn hầu cũng thành sự thật, truy cứu cũng chẳngđược gì. Sắc mặt Tương cô nương không ổn lắm, hay là lui về nghỉ ngơi đi.
Tương Phinh Đình nhìnthoáng qua sắc mặt bình tĩnh của Thái hậu, mơ hồ hiểu được dụng ý của bà nhưngcũng không thể làm gì khác hơn là dập đầu tạ, lui xuống.
Thái hậu sinh lòng nghingờ với Tương gia, đợi Tương Phinh Đình lui xuống, Thái hậu hỏi Tương Nhược Lancuộc sống tại Tương gia.
Tương Nhược Lan cũngkhông giấu diếm, đáp:
- ... Báphụ bá mẫu vẫn đối ta rất tốt, đặc biệt là bá mẫu, biết ta không thích học quycủ, cũng sẽ không bắt buộc ta, có đôi khi ta ở bên ngoài gây sự, bá mẫu sợ tabị tiên đế trách phạt nên còn giúp ta che giấu!..
Thái hậu càng nghe, sắcmặt càng trầm, cuối cùng, bà khẽ thở dài, cầm tay Tương Nhược Lan nói:
- Đều làthân thể ai gia không ổn, bằng không cũng không để ngươi đến Tương gia, cũng sẽkhông...
Không để nàng biến thànhnhư thế khiến hoàng nhi chán ghét. Nếu không Nhược Lan sớm đã thành con dâumình...
Tương Nhược Lan khôngnghĩ mình nói vậy lại khiến Thái hậu tự trách, trong lòng đột nhiên có chút bấtnhẫn. Nhưng đây đều là vì xả giận cho Nhược Lan, cũng chỉ có Thái hậu mới cóthể giúp nàng.
Nàng nắm chặt tay tháihậu:
- Tháihậu, giờ không phải ta vẫn tốt?
Thái hậu lại thở dài mộthơi:
- Nếungươi thật sự ổn sao còn không chịu viên phòng với An Viễn hầu?
Tương Nhược Lan không nóigì, chuyện này không dễ để giải thích, nhưng hiển nhiên thái hậu vẫn cho rằng,Tương Nhược Lan bây giờ sống không hạnh phúc, chắc chắn, Thái hậu sẽ đem tất cảsai lầm tính trên đầu Tương gia.
- Ai giamệt rồi, ngươi... lui xuống đi! Thái hậu nói.
Ra khỏi Từ trữ cung đãthấy Tương Phinh Đình đang ở Tịch kinh đường chờ nàng.
Tương Nhược Lan bây giờcũng chẳng thèm để ý đến nàng. Nàng muốn tiến cung, Tương Nhược Lan không muốnnàng vào được cung, tin tưởng bây giờ, Thái hậu cũng sẽ không để nàng tiến cungnữa.
Tương Nhược Lan làm nhưkhông nhìn thấy nàng cứ thế mà đi
Tương Phinh Đình khôngnghĩ tới nàng lại không thèm nhìn mình, tức giận đến giậm chân, chỉ vào nàng cảgiận nói:
- TươngNhược Lan, ngươi dám đối xử với ta như thế.
Tương Nhược Lan quay đầulại, lạnh lùng nhìn nàng:
- Nơi nàykhông ít người, ngươi dám ở đây hô to gọi nhỏ, chẳng lẽ quên mất thân phận củamình
Tương Phinh Đình hơi tỉnhtáo lại, nhìn trái phải thấy không ai để ý mới nhỏ giọng nói:
- TươngNhược Lan, rõ ràng lúc đầu chúng ta đã nói ngươi sẽ không nói chuyện này ra bênngoài, hôm nay sao lại làm trái lời hứa
Nàng nghiến răngnghiến lợi như là hận không thể một ngụm cắn chết Tương Nhược Lan/
Tương Nhược Lan cười nói:
- Ngươitức cái gì, ta làm gì sao? Thái hậu có trách cứ ngươi? Ngươi “quan tâm” ta, “lolắng” ta như thế, Thái hậu sẽ càng quan tâm ngươi!
Tương Phinh Đình tức giậnđến sắc mặt trắng bệch, nàng chỉ vào Tương Nhược Lan:
- Ngươiđừng ở đây giả mù sa mưa, ngươi cố ý! Thái hậu biết chuyện này sao có thể khôngtức giận, ngươi cố ý! Ngươi căn bản là đố kỵ ta được tiến cung.
Tương Nhược Lan nắm lấytay nàng, dùng sức hất đi:
- Đừnglấy tay chỉ vào người ta, ta không thích!
Tương Phinh Đình ôm cánhtay bị nàng giật đau, nước mắt rơi xuống:
- TươngNhược Lan, ngươi vong ân phụ nghĩa, là Tương gia chúng ta nuôi ngươi khôn lớn!Phụ mẫu ta coi ngươi như con ruột, ngươi lại đối xử với chúng ta như thế? Lươngtâm ngươi thanh thản?
Tương Nhược Lan thấy nànglúc này còn dám nói những lời này, không khỏi trầm mặt xuống:
- Cácngươi có ân nghĩa gì với ta? Trước kia ta còn nhỏ không biết, còn thật sự tưởngrằng các ngươi quan tâm ta, tốt với ta, chính là các ngươi nghĩ ta cả đời khôngbiết?
Khí thế của Tương PhinhĐình bị hãm lại, lui về phía sau vài bước:
- Lời nàycủa ngươi... là có ý gì. Những lời vô lương tâm này ngươi... ngươi cũng nóiđược?
- Có đúngkhông, là ta vô lương tâm?
Tương Nhược Lan tới gầnvài bước, hai mắt nhìn thẳng nàng, nói từng câu từng chữ:
- TươngPhinh Đình, lúc đó ngươi đem chủ ý đó dạy ta thực sự là vì tốt cho ta? Chẳng lẽngươi không biết làm thế nguy hiểm thế nào, chẳng lẽ ngươi không biết, cho dùlà thành công thì An Viễn hầu cũng sẽ không đối xử tốt với ta? Đương nhiên, cănbản ngươi chẳng lo lắng cho tình cảnh của ta. Ngươi chỉ nghĩ, ta không tiếncung thì ngươi sẽ được tiến cung. Về phần ta sống hay chết, sống như thế nàongươi cần gì quan tâm.
Sắc mặt Tương Phinh Đìnhcàng lúc càng trắng, nàng lắp bắp:
- Khôngphải như thế, ngươi ngậm máu phun người! Ta lúc ấy chỉ là giải sầu cho ngươi,ta căn bản là không nghĩ nhiều như vậy!
- Ngươicó thể không thừa nhận, bây giờ ngươi thừa nhận hay không cũng không quan trọng.Nhưng ngươi phải trả giá cho những gì mình làm. Ngươi muốn tiến cung, ta cànglàm cho ngươi tiến không được!
Nói xong Tương Nhược Lanxoay người bước đi
Tương Phinh Đình vội vộivàng vàng kéo nàng:
- Khôngnói chuyện đó, nhà ta có ơn dưỡng dục với ngươi, cho dù là thế ngươi cũng khôngthể làm thế với ta!
Tương Nhược Lan quay đầulại, cười lạnh một tiếng:
- Nhà cácngươi nuôi không ta? Triều đình hàng tháng sẽ cho nhà ngươi bạc, tài sản cha tacũng cho các ngươi một phần! Các ngươi mặt không biến sắc nhận bạc, nhưng thựcsự đối xử tốt với ta sao? Mẫu thân ngươi có lòng dạy dỗ ta sao? Cho dù là thế,dù sao ta cũng không phải người nhà các ngươi, các ngươi đối xử với ta khôngchút tình thân cũng được. Nhưng, các ngươi dám lấy đi tài sản cha ta để lại chota, đó là ân nghĩa dưỡng dục của các ngươi.
Tương Phinh Đình chột dạbuông tay, mắt đảo quanh:
- Cái gìmà lấy tài sản của ngươi, không có chuyện đó, ngươi đừng nói lung ting!
- Ruộngvườn, trang viên của cha ta, Bộ Hộ đều ghi đủ, chỉ cần tra lại sẽ biết tài sảncủa cha ta có bao nhiêu, các ngươi đã lấy đi bao nhiêu gia sản của ta! Ngươicho rằng đây là chuyện các ngươi che dấu được.
- Ngươi.
Tương Phinh Đình khôngcòn gì để nói. Lúc đó cha mẹ dám làm như thế là vì coi thường Tương Nhược Lankhông hiểu chuyện, không nghĩ giờ nàng cái gì cũng biết.
- Khôngcãi nữa?
Tương Nhược Lan trừng mắtnhìn nàng:
- Khônglâu sau, ngươi sẽ bị loại bài tử, phái xuất cung. Sau khi trở về, nói cho chamẹ ngươi, đem những thứ không thuộc về bọn họ nôn ra cho ta. Nếu không, đừngtrách ta làm lớn chuyện không để mặt mũi lại cho nhà ngươi
Nói xong xoay người bướcđi, cũng không quay đầu lại.
Tương Phinh Đình nhìnbóng lưng nàng hận đến giậm chân nhưng cũng chẳng làm được gì
Chuyện này qua đi, TươngNhược Lan tưởng rằng Tương Phinh Đình bị loại bài tử là chuyện đương nhiên,ngay cả Tương Phinh Đình cũng cho là như thế. Mấy hôm sau vẫn chẳng cố gắng gì,chờ đợi cung nữ lớn tuổi đến báo. Nhưng vài ngày nữa, một chút động tĩnh cũngkhông có, thái độ của nhóm nữ quan với nàng vẫn như trước, lúc đến từng phòngcòn ghi tên nàng vào sổ, không có chút khác lạ khiến Tương Phinh Đình thấy thậtkỳ quái.
Cũng cảm thấy kì lạ còncó Tương Nhược Lan, sao Thái hậu còn chưa loại bài tử của Tương Phinh Đình?Chẳng lẽ chuyện đó Thái hậu không để trong lòng? Nhưng mà không giống, lúc đóhình như Thái hậu rất tức giận.
Nhưng chuyện này khôngtiện hỏi Thái hậu, dù sao thái hậu đã biết chuyện này, nên làm như thế nào bàtự có chủ trương, mình nếu quá quan tâm thì lại thành ra mình có dụng tâm khác.Tương Nhược Lan mặc kệ chuyện này, để mặc Thái hậu tùy ý xử lý.
Cứ như vậy, mãi cho đếntrước hôm khảo thí trước điện Tương Phinh Đình mới hoàn toàn yên lòng, xem ra,thái hậu thật sự không trách tội mình! Sau đó không nhịn được mà đắc ý. Chỉ cầnhôm nay nàng biểu hiện tốt trước mặt Hoàng thượng, được Hoàng thượng thích thìsau này căn bản chẳng cần nhìn sắc mặt Tương Nhược Lan nữa.
Khảo thí trên điện cóHoàng thượng, hoàng hậu thái hậu tự mình chọn lựa. Bốn người một tổ, tự giớithiệu bản thân trước mặt Hoàng thượng, biểu diễn tài nghệ và trả lời đề thi củaHoàng thượng, hoàng hậu. Nếu được Hoàng thượng thích sẽ được giữ lại bài tử,được sách phong, chính thức thành phi tần hậu cung, được Hoàng thượng sủng hạn.Đương nhiên còn có người chưa chính thức được sách phong đã được sủng hạnh. Banăm trước đây có Thục phi, vừa đến đêm hôm khảo thí trên điện đã được Hoàngthượng lâm hạnh, sắc phong làm tần phi.
Tương Phinh Đình cùng LâmĐan Phượng và hai tú nữ khác một tổ. Tổ này, Tương Phinh Đình và Lâm Đan Phượnglà nổi bật nhất. Nhưng hôm khảo thí, Tương Phinh Đình đột nhiên bị sốt, căn bảnkhông thể tham gia khảo thí. Kết quả tổ nàng, vì thiếu đi nàng mà Lâm ĐanPhương dẫn đầu, được Hoàng thượng chú ý, giữ lại bài tử. Mà Cận Yên Nhiên cũngbị lược bài tử. Sau này Tương Nhược Lan mới biết, thì ra Trữ vương thích CậnYên Nhiên, sớm đã cầu xin hoàng đế. Trữ vương là đệ đệ khác mẹ của Cảnh TuyênĐế nhưng quan hệ hai người rất tốt, Cảnh Tuyên Đế đương nhiên sẽ không tiếc mộtmỹ nữ.
Tương Nhược Lan nghe đượctin Tương Phinh Đình bị bệnh không thể tham gia khảo thí, lúc đầu còn tưởngThái hậu làm. Nhưng sau khảo thí, Thái hậu cười nói với nàng:
- Xem rađường muội ngươi nhất định là sẽ bị kiếp nạn này, cũng tốt, bớt đi cho ta khôngít chuyện!
Thái hậu nói thần thần bíbí, không rõ ràng nhưng có thể chắc chắn là bệnh của Tương Phinh Đình khôngliên quan gì đến Thái hậu. Hơn nữa, Thái hậu hình như còn có điều gì đó bí mậtnữa, Tương Nhược Lan không hỏi, chỉ yên lặng chờ xem chuyện phát triển ra sao.
Không lâu sau, Cận YênNhiên chính thức được chỉ hôn cho Trữ vương, phong làm Vương phi. Sách phongxuống cũng là lúc nàng rời cung.
Hôm đó, Tương Nhược Lanđến Trữ Tú cung cùng nàng rời đi, đi ngang qua phòng Tương Phinh Đình thì ngheđược giọng nói sắc bén của Tương Phinh Đình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...