Thiếu Gia Danh Môn


Trong thời gian này, CậnThiệu Khang dần dần cảm thấy Tương Nhược Lan có sự khác lạ. Trước kia ở cùnghắn, dù nàng vấn né tránh những động tác thân mật của hắn nhưng vẫn còn nóichuyện khá nhiều, thường thường nói chuyện trong cung hay trong phủ cho hắn.Hắn rất thích lúc nàng nói chuyện cùng hắn, miệng cười như hoa, ánh mắt linhđộng. Nhưng bây giờ nàng rất ít khi chủ động nói chuyện cùng hắn, buổi tối cơbản lên giường không bao lâu là ngủ, khi hắn muốn nói chuyện cùng nàng thì nàngcũng chỉ ậm ừ vài tiếng ứng phó.
Cận Thiệu Khang thân lànam nhân đương nhiên không thể hiểu rõ tâm tư nữ nhân, huống chi nữ tử này làngười khó nắm bắt nhất trong những người hắn biết. Hắn đâu biết được trong lòngnàng đang nghĩ gì. Một ngày hai ngày hắn còn có thể nhẫn nại, nhưng mấy ngàyliền như thế, hắn đã cảm giác không chịu được.
Sáng sớm hắn đều tức giậnmà đi, nghĩ từ đêm nay sẽ không đặt chân đến Thu đường viện nữa, chẳng lẽ khôngcó nàng không thể! Bây giờ cái gĩ cũng theo nàng rồi nàng còn muốn thế nào? Cònphải cầu xin nàng?
Nhưng vừa đến tối, bấttri bất giác hai chân lại tới Thu đường viện. Trong lòng đầy bất đắc dĩ, mìnhlàm sao vậy? Nếu để cho người khác biết “sát hầu” từng tung hoành phía tây naylại bị một nữ tử trị gắt gao như thế chẳng phải sẽ cười đến rớt răng? Nhưng hắnkhó có thể ức chế khát vọng muốn được gặp nàng.
Người dù đến Thu đườngviện nhưng cuối cùng cũng vẫn muốn có thể diện, đối với Tương Nhược Lan cũngdần lạnh đi, hai người thường cả tối không nói câu gì.
Thời gian này Tương NhượcLan cũng không vui vẻ gì, bởi vì nàng cũng không biết nên làm gì bây giờ? Nhữnglời đêm đó hắn nói gì nàng làm bộ không nghe thấy nhưng không có cách nào khôngđể ý, nàng càng lúc càng thấy mình không thể bình thường đối xử với hắn nhưtrước kia. Ánh mắt hắn, nụ cười của hắn, mỗi động tác nhỏ của hắn thường sẽkhiến tim nàng đập nhanh hơn. Nàng cảm thấy, nếu mình cứ để tiếp diễn như thếnày, kết quả sau này sẽ không thể khống chế được.
Nàng cảm thấy như đang bịvây vào mê võng. Để cho nàng không hề đề phòng mà ở bên hắn, tin tưởng hắn,sinh con đẻ cái cho hắn, nàng không thể tin tưởng được. Vu Thu Nguyệt, đứa trẻkia, còn cả Hoa Thanh, Nhược Lâm, nàng không thể coi bọn họ không tồn tại. Hắndù có nói sẽ không động đến các nàng nhưng bọn họ vẫn sống sờ sờ đó, đều lànhững người có quan hệ thân thiết với hắn, cuộc sống sau này dài như vậy, hắnthật sự có thể buông tha bọn họ?
Nếu đến lúc đó hắn khôngthể giữ được lời hứa, nàng đã hãm sâu vào đó hoặc đã sinh hạ hài tử thì nàngnên làm thế nào? Hòa ly? Không cần nghĩ cũng thấy càng không có khả năng! Mởmột con mắt nhắm một con mắt? Đây không phải là tự ngược mình?
Nàng cũng nghĩ dứt khoátđến biệt viện của mình mà sống, như hỏi Phương mụ mụ mới biết được, từ biệtviện đến kinh thành mất một ngày đường. Giờ nàng thường xuyên phải vào cung,thật sự bất tiện.
Hay là khéo léo bảo CậnThiệu Khang đừng tới phòng mình? Như vậy khẳng định khiến hắn tức chết, chuyệnsẽ càng loạn, đuổi phu quân ra khỏi phòng, ở thời này đúng là quá kinh thiênđộng địa rồi.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàngcũng không nghĩ ra cách gì hay. Cuối cùng không thể làm gì khác hơn là quyếtđịnh duy trì khoảng cách với hắn, không thể thân thiết như trước.
Một người không biết nênnói như thế nào, một lại cảm thấy nàng vô lý gây sự, cảm thấy không thể dungtúng nàng, cho dù trong lòng khó chịu cũng chịu đựng không nói, chờ nàng quaylại vì vậy hai người trở nên lạnh lùng với nhau. Nhưng cho dù sắc mặt đen nhưđêm nhưng Cận Thiệu Khang vẫn tới Thu đường viện. Trong lòng Tương Nhược Lan cócảm giác khó nói.
Tương Nhược Lan u u mê mêmột đoạn thời gian. Nhưng cũng chẳng bao lâu, trong cung có chuyện lớn thu hútsự chú ý của nàng. Đó là tuyển tú ba năm một lần.
Đối với tuyển tú ở thờicổ đại, Tương Nhược Lan sớm đã vô cùng tò mò. Chẳng biết hoàng đế tuyển vợ béthì sẽ như thế nào? Lần này có cơ hội nàng phải xem cho biết.
Tú nữ Đại Lương đều đượctuyển từ thiên kim các quan lại, các địa phương trong cả nước đem nữ tử nhàquan báo cho bộ Hộ, trừ phi là những nữ tử bệnh tật hoặc gia tộc đã có nữ tửđang trong hậu cung thì không phải tuyển tú tiến cung.
Tú nữ từ các nơi đều vàocung ngày mùng một. Cận Yên Nhiên, Lưu Tử Đồng và Tương Phinh Đình đều trongnhóm tú nữ. Mấy trăm tú nữ thông qua chọn lựa của thái giám và nữ quan từ mấyhôm trước thì còn lại hơn trăm người, sau đó theo các nữ quan dạy quy củ trongcung. Rồi sau đó là để hoàng hậu, Thái hậu, Hoàng thượng tuyển chọn, trở thànhphi tần hậu cung. Còn lại sẽ tùy ý Hoàng thượng chỉ hôn cho vương công đạithần. Những người không được tuyển sẽ trở về gia đình.
Lần tuyển chọn đầu tiên ởTrữ tú cung, qua hoàng hậu Tương Nhược Lan biết các nàng đã vào Trữ Tú cung thìtới đây thăm Cận Yên Nhiên, Lưu Tử Đồng.
Nhóm tú nữ đều là bốnngười một phòng. Cận Yên Nhiên, Lưu Tử Đồng và hai nữ tử khác ở một phòng. Đếnchỗ đó, Cận Yên Nhiên và Lưu Tử Đồng đang ngồi bên giường nói chuyện, hai tú nữkia thì ngồi trên giường nghỉ ngơi.
Nữ quan trong Trữ tú cungthông báo một tiếng, Cận Yên Nhiên và Lưu Tử Đồng đương nhiên vui cười đi ra.Hai tú nữ kia thấy người tới là An viễn hầu phu nhân được Thái hậu và hoàng hậusủng ái thì vội tiến lên hành lễ.
Một người vóc người yểuđiệu, khuôn mặt thanh lệ:

- Tiểu nữVương Lệ Oánh tham kiến phu nhân.

Người còn lại mi mục nhưhọa, da thịt như tuyết, thật là xinh đẹp:


- Tiểu nữLâm Đan Phượng xin thỉnh an phu nhân

Giọng nói vô cùng dễnghe. Tương Nhược Lan không khỏi nhìn nàng mấy lần, cảm giác nữ tử này nhấtđịnh không thoát khỏi tay xú trùng kia.
Lưu Tử Đồng cười đi tới:

- Hầu phunhân sao lại tới?

Tương Nhược Lan cười nói:

- Đặcbiệt đến xem các ngươi.

Cận Yên Nhiên đứng bênchỉ cười cười, ánh mắt có chút lãnh đạm. Tương Nhược Lan biết nàng đang tứcgiận thay cho ca ca, cũng không trách nàng. Đột nhiên bên ngoài có tiếng:

- Đườngtỷ, người đã đến rồi?

Vừa dứt lời đã thấy TươngPhinh Đình cười khanh khách đi vào, đầu tiên là chào hỏi Cận Yên Nhiên và LưuTử Đồng nhưng không hiểu sao lại không để ý tới hai tú nữ kia. Nàng đi tới bêncạnh Tương Nhược Lan, ôm tay Tương Nhược Lan, ánh mắt vô cùng thân mật:

- Ngheđược giọng ngươi nên ta tới đây đó.

Cận Yên Nhiên và Lưu TửĐồng không sao, nhưng hai tú nữ kia thì ánh mắt như dính chặt trên tay TươngPhinh Đình.
Tương Nhược Lan không dấuvết đẩy nàng ra nói:

- Ngươikhông đến ta cũng sẽ tới xem ngươi.


Cho dù bị đẩy ra, vẻ mặtTương Phinh Đình vẫn tươi cười rất thân thiết:

- Đườngtỷ, ngươi tới thật đúng lúc, ta có lời muốn nói cùng ngươi.

Nói xong, nàng kéo TươngNhược Lan:

- Chúngta đi ra ngoài nói.

Tương Nhược Lan thật racũng muốn nghe xem nàng nói gì, quay lại nói với Lưu Tử Đồng:

- Ta đirồi sẽ quay lại.

Tương Nhược Lan đi rồi,Lâm Đan Phượng nhìn bóng lưng các nàng, nhỏ giọng hỏi Lưu Tử Đồng:

- Hầu phunhân là đường tỷ của Tương tiểu thư?

Lưu Tử Đồng gật đầu nóiđúng. Lâm Đan Phượng cúi đầu, không nói gì.
Bên kia, Tương Phinh Đìnhkéo Tương Nhược Lan tới một góc khuất trong Trữ tú cung, xác định xung quanhkhông có ai mới nói:

- Đườngtỷ, trước ngươi từng nói sẽ nhận lời ta một việc có nhớ không?

Tương Nhược Lan nhìn nàngcười cười:


- Ngươimuốn ta làm gì cho ngươi

Tương Phinh Đình cườingọt ngào nhìn nàng:

- Đườngtỷ, ngươi tìm thời gian nào đó đưa ta đến chỗ Thái hậu vấn an được không?

Tương Nhược Lan nhìn nàng,nghĩ thầm, ý nghĩ thật hay. Mình đưa đường muội đến cho Thái hậu nhìn, Thái hậuđương nhiên sẽ nể nàng vài phần mà giữ lại bài tử của nàng.
Chỉ là, mình vì sao phảigiúp nàng?
Tương Nhược Lan cườicười:

- Đườngmuội, có một số việc không thể gấp, hôm nay ngươi vừa vào đã làm chuyện này thìngười khác sẽ nhìn ngươi thế nào, xem Tương gia chúng ta thế nào? Ngươi an tâmở đây học quy củ đi, chuyện này sau này hãy nói.

Tương Phinh Đình đươngnhiên hiểu ý chối từ trong lời nói của nàng, tươi cười cứng đờ, trầm mặc mộthồi mới hơi mất tự nhiên nói:

- Đườngtỷ, chúng ta là người một nhà, ta vẫn coi ngươi là thân tỷ tỷ, ta sau này vàocung, tuyệt sẽ không quên đường tỷ.


- Nhữngthứ đó ta đều biết, tạm thời ngươi đừng nghĩ gì. Cứ an tâm ở đây

Tương Nhược Lan cười đạmmạc:

- Ta cóchuyện muốn nói với Yên Nhiên các nàng, ta vào trước.

Nói rồi xoay người đi vàophòng Cận Yên Nhiên.
Tương Phinh Đình khôngtiện ngăn cản, nhìn bóng nàng mà giậm chân, nhỏ giọng nói:

- Đồ vongân phụ nghĩa!


Nhưng Tương Nhược Lankhông muốn giúp nàng, nàng cũng chẳng có cách nào. Nàng không khỏi bắt đầu lolắng chuyện tuyển tú lần này. Các nữ tử tiến cung mỹ mạo không ít, nàng có rấtnhiều đối thủ mạnh, có thể được Hoàng thượng, hoàng hậu để ý hay không nàngđúng là không có gì chắc chắn.
Cha nàng là quan ngũ phẩmkhông hơn không kém, nàng tiến cung làm phi có thể nói là vinh diệu lớn lao, cóthể làm đàn bà của thiên hạ chí tôn, cao cao tại thượng, tôn quý vô hạn, đâymới là người có giá trị. Đến lúc đó ngay cả đường tỷ kia cũng phải hành lễ vớinàng.
Trước, nàng vẫn tưởngrằng Tương Nhược Lan sẽ giúp nàng. Nhưng không ngờ Tương Nhược Lan lại có tháiđộ này khiến nàng có chút bất ngờ, cũng khiến nàng hoang mang. Nhất thời, nàngkhông biết nên thương lượng với ai.
Nhưng nàng đã hạ quyếttâm, nếu vào cung, nàng sẽ không thể đi ra. Bất luận thế nào nàng cũng sẽ phảitrở thành cung phi tôn quý vô hạn (chờ đi con cờ hó)
Tương Nhược Lan trở lạichỗ Cận Yên Nhiên, cùng các nàng hàn huyên vài câu, hỏi các nàng có quen haykhông, có gì cần thì cứ bảo cung nữ tới tìm nàng.
Đang nói, Tương Nhược Lanđột nhiên nghe được Lâm Đan Phượng và Vương Lệ Oánh nói chuyện.
Đầu tiên hình như làVương Lệ Oánh khen Lâm Đan Phượng xinh đẹp, Lâm Đan Phượng bưng miệng, cườicười, ôn nhu nói:

- Ta thìcó gì là đẹp, biểu tỷ ta mới đẹp!

Vương Lệ Oánh hỏi:

- Vậybiểu tỷ ngươi lần này cũng tiến cung?

Lâm Đan Phượng nói:

- Khôngcó, nhà biểu tỷ ta đã có một tỷ tỷ vào cung, nàng không thể tham gia tuyển túnữa.

Nghe đến đó, Tương NhượcLan nao nao, lập tức hỏi Lưu Tử Đồng:

- Saovậy, mỗi một gia tộc chỉ có một nữ tử có thể tiến cung?

Lưu Tử Đồng có chút giậtmình nhìn nàng:

- Saothế, chẳng lẽ Hầu phu nhân không biết?

Tương Nhược Lan cười lạnhmột tiếng, cái gì cũng đã hiểu. Thì ra là thế, Tương gia này thật ghê tởm, mộtnhà cao thấp lại đối phó với một nữ tử như vậy! Hôm nay còn mặt dày vô sỉ muốnnàng giúp?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui