Thiếu Gia Danh Môn


Có sách ghi lại, tắm suốinước nóng không chỉ khiến cơ thể thư giãn, khớp xương giãn ra, tiêu trừ đi mệtnhọc còn giúp giãn nở mạch máu giúp tuần hoàn máu.
Hơn nữa, thường xuyên tắmsuối nước nóng còn có tác dụng rất tốt trong việc dưỡng sinh, làm đẹp.
Lúc này Tương Nhược Lanđang ngâm mình trong Ôn Bích tuyền ngự dụng của Cảnh Tuyên Đế, vừa hưởng thụcảm giác thư thái, vừa thầm mắng hoàng đế mệnh tốt.
Phải biết rằng cho dù là thờihiện đại cũng rất ít có người mệnh tốt được thường xuyên tắm suối nước nóng,huống chi còn như hắn, thiết đặt suối nước nóng trong nhà.
Chỉ là nghe nói suối nướcnóng chỉ có quanh khu có núi lửa, chẳng lẽ xung quanh hoàng cung có núi lửa?Thật khó hiểu.
Tương Nhược Lan lắc đầu,không nghĩ tới chuyện này nữa. Nàng nhanh chóng tắm sạch người. Thành thật mànói, từ lúc tới đây, nàng vẫn có cảm giác có nguy cơ, dù biết là không thểnhưng vẫn luôn lo sợ hoàng đế sẽ nhảy từ góc nào đó ra.
Cảm giác được thái độ củaxú trùng với mình rất kì quái, nói hắn có tâm tư với mình. Nhưng bản thân tưsắc bình thường, bất kì lão bà nào của hắn cũng đẹp hơn nàng nhiều, không thểnào vì nàng mà bất kể những ngôn quan mà đi đùa giỡn thê tử của thần tử. Mộtkhi truyện này truyền ra thì sẽ không phải là chuyện nhỏ, thể diện không còn!
Nhưng nếu nói hắn khôngcó tâm tư gì với mình, vậy những hành vi và lời nói mập mờ ở Ngự hoa viên hômđó là thế nào?
Chẳng lẽ thật sự nghĩnàng lừa gạt, thân là hoàng đế mà bị lòng tự tôn là mê muội? Nhưng nếu như thếthì cũng quá nhảm nhí...
Nàng tắm xong, cầm lấykhăn tắm cung nữ đã chuẩn bị xong, đi ra khỏi suối rồi mặc quần áo các cung nữđã chuẩn bị.
Vốn có cung nữ hầu hạnàng tắm rửa kỵ lưng, nhưng nàng vốn không quen có người lạ giúp mình tắm nênbảo các nàng lui ra chờ ở cửa.
Mặc quần áo xong, TươngNhược Lan ra khỏi phòng tắm, các cung nữ bên ngoài hành lễ với nàng. Nàng cảmgiác bản thân thần thanh khí sảng, thầm nghĩ thật thoải mái.
Hoàng đế như lại không hềxuất hiện, xem ra nàng đa tâm, cho dù là hoàng đế thì vô sỉ cũng có mức độ.
Tương Nhược Lan theođường cũ trở về, chuẩn bị tới Từ trữ cung chào Thái hậu rồi ra cung, ngày maisẽ lại vào cung xem bệnh cho Từ quý phi.
Đi qua một con đường nhỏtới một rừng núi đá giả sơn thì đột nhiên ở thạch động bên cạnh có một cánh taykéo nàng vào.
Tương Nhược Lan lảo đảongã sấp xuống một lồng ngực rắn chắc, hai mắt nhất thời không thể thích ứng vớibóng tối trong động, không rõ kẻ trước mắt là ai.
Kinh hoảng, Tương NhượcLan vội kêu to:

- Ai...

Nhưng vừa mới nói thìmiệng đã bị người bưng kín lại, sau đó, một thanh âm vô cùng quen thuộc trầmthấp vang lên bên tai:

- Đừnglên tiếng, là trẫm!

Tương Nhược Lan mở to haimắt nhìn, lúc này hai mắt đã từ từ thích ứng với bóng tối trong động, nươngtheo ánh sáng từ cửa động hắt vào, nàng thấy rõ người trước mắt đúng là CảnhTuyên Đế.
Hắn vẫn mặc long bào khinãy, một tay ôm eo nàng một tay bưng miệng nàng, khóe miệng mỉm cười, mắt hoađào lóe ra u quang. Thấy Tương Nhược Lan bình tĩnh trở lại, hắn chậm rãi buôngtay đang bưng miệng nàng, sau đó, ôm lấy người nàng đặt nàng dựa vào tường đá.

Hắn cúi đầu, thoáng tớigần nàng, nhẹ giọng nói:

- Saokhông tắm lâu hơn một chút mà đã ra sớm như thế? Nên biết đây là cơ hội hiếmcó, không phải ai cũng có cơ hội trẫm tứ dục (ban tắm) như thế.

Tương Nhược Lan hai tayđặt lên ngực hắn, cố gắng kéo dài khoảng cách hai người, nhưng thân thể CảnhTuyên Đế lại như Thái Sơn, đẩy không ra, mà nàng càng đẩy thì hắn lại càng ápchế đến gần nàng hơn.
Tương Nhược Lan bị tìnhcảnh quỷ dị trước mắt hù dọa, kinh hoảng không thôi, lắp bắp nói:

- Ônbích.. tuyền... long khí... quá thịnh, thần phụ không có phúc hưởng...

Cảnh tuyên đế cười nhẹ :

- NhượcLan, sao bất kì điều gì nàng nói đều trở nên thú vị như thế?

Lúc hắn nói, hơi thở ấmáp phu lên tai nàng khiến nàng nổi da gà toàn thân.

- Hoàngthượng, có chuyện gì thì ra ngoài nói, nơi này quá tối.

Vừa nói, Tương Nhược Lanđột nhiên dùng lực đẩy tay hắn ra, cất bước định ra ngoài nhưng vừa mới đi đượcmột bước lại bị Cảnh Tuyên Đế ôm quay lại, lại áp chế nàng lại tường đá. Lầnnày, cả người hắn dán lên người nàng khiến nàng không thể nhúc nhích.
Mùi Long tiên hương nhànnhạt vây quanh khứu giác nàng.

- Nhược Lan,bên ngoài nhiều người, để ai trông thấy đều không hay.

Tương Nhược Lan đột nhiêndâng xúc động muốn bóp chết hắn:

- Hoàngthượng, nếu người biết không hay sao còn muốn làm như vậy? Thần phụ là thê tửcủa An viễn hầu! Hoàng thượng không sợ việc làm bây giờ bị người trong thiên hạnhạo báng? Chẳng lẽ Hoàng thượng không sợ tương lai sử sách ghi lại về Hoàngthượng sẽ ghi lại chuyện người làm nhục thê tử của thần tử?

Cảnh tuyên đế gật đầu,rất chăm chú nói:


- Sợ, rấtsợ, mặc dù trẫm là thiên hạ chí tôn nhưng vẫn rất coi trong danh dự.

Hắn nhìn nàng nhếch miệngcười:

- Cho nênmới phải ở lại chỗ này a, không cho người biết là được?

Nếu hai tay không phải bịkhống chế, nàng sớm đã tức giận mất lý trí mà tát hắn.

- Thả tara, thả ta ra!

Tương Nhược Lan trừng mắtnhìn hắn, không ngừng giãy dụa:

- Rốtcuộc ngươi muốn làm cái gì? Chẳng lẽ thân là Hoàng thượng là có thể muốn làm gìthì làm? Nếu còn không buông ra ta sẽ hét lớn, để cho người ta thấy Hoàng thượngtôn quý thực ra là người như thế nào.

Phẫn nộ cùng khuất nhụclàm cho Tương Nhược Lan mất đi tỉnh táo, nói năng đã dần không khách khí
Cho dù là Cận Thiệu Khangcũng chưa bao giờ dùng thủ đoạn cường thế mà áp bức nàng! Đây là một loại nhụcnhã, một sự khinh thị rất rõ ràng, khiến nàng vô cùng khó chịu, tựa như là linhdương chờ chết mà còn bị thợ săn vờn.

- NhượcLan, thân là hoàng đế tuyệt đối có thể muốn làm gì thì làm, chỉ cần thủ đoạn inh là được! Nàng muốn hét lên cũng được, một người thấy thì ta giết mộtngười diệt khẩu, hai người thấy thì ta giết hai người.

Tương Nhược Lan hừ lạnhmột tiếng:

- Nếungười thấy là hoàng hậu, phi tần, chẳng lẽ ngươi cũng có thể giết diệt khẩu?

Cảnh tuyên đế nhẹ nhàngcười, chậm rãi nói:


- Nếuthực sự có tình huống này, chỉ đành giết nàng, đến lúc đó đổ tất trách nhiệmlên đầu nàng là được, phụ nhân có chồng còn câu dẫn hoàng đế, chẳng biết đờisau sẽ đánh giá nàng thế nào?


- Ngươi…

Tương Nhược Lan tronglòng run lên:

- Hoàngthượng, rốt cuộc là tại sao ngươi lại đối xử với ta như thế? Tất cả đều làngươi hiểu lầm, ta chưa bao giờ lừa gạt ngươi, ta có thể thề với trời.

Lúc này, một trận bướcchân truyền đến, từ xa tới gần mà chạy tới chỗ này.
Cảnh tuyên đế nhẹ nhàngcười, căn bản là không tin lời nàng, hắn cúi đầu nhẹ nói vào tai nàng:

- Nàngđoán xem, lúc này tới là nô tài hay là chủ tử? Không bằng nàng kêu một tiếngxem thế nào?

Vừa nói vừa vươn đầulưỡi, khẽ liếm vành tai nàng khiến Tương Nhược Lan run lên, thiếu chút nữa thìhét lớn. Nhưng nàng vội ngậm miệng, nuốt lời vào bụng.
Bên tai lại truyền đếntiếng hắn cười nhẹ, thanh âm mập mờ triền miên tới vô cùng, tựa như là tìnhnhân nhưng cũng khiến lòng Tương Nhược Lan sợ hãi.
Ngoài động tiếng bướcchân càng lúc càng gần, mơ hồ còn có tiéng nói chuyện truyền đến.

- Gọi đi,sao lại không gọi, xem ra tới là nô tài!

Cảnh Tuyên Đế tiếp tụccắn tai nàng, hai tay từ từ ôm chặt nàng, môi dán lên tóc mai nàng.
Tương Nhược Lan không dámgọi, sợ bởi vì mình mà khiến người bên ngoài không toàn mạng, không thể vì mìnhkhông bị nhục mà hại tính mạng người khác. Nàng cắn chặt môi, liều mạng chịuđựng, nhưng cảm giác nhục nhã và phẫn nộ khiến nàng run rẩy.
Hơi thở hắn càng lúc càngdồn dập, ngực càng lúc càng gần, gần đến mức khiến nàng không thể nhúc nhích,gần đến nàng hít thở không thông. Nàng dùng sức lắc đầu né tránh nhưng khôngcách nào né được đôi môi nóng rực của hắn.

- Rất khóchịu? Nhược Lan

Hắn nhẹ nói bên tai nàng:

- Nhưnglàm thế nào bây giờ? Nàng càng khó chịu, ta càng vui vẻ.



- Biếnthái......

Tương Nhược Lan quay đầucăm tức nghiến răng phun ra hai chữ này.

- Xem ralà đang mắng ta.

Hắn ngẩng đầu, nhìn nàngcười lạnh:

- TươngNhược Lan, nàng rất tức giận? Nhưng tất cả là nàng tự tìm. Khi nàng trêu đùa tathì nên biết rõ rằng ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ mục đích! Chưa có ai dám đốivới ta như thế! Nàng phải trả giá đắt!

Tiếng bước chân càng lúccàng gần, không bao lâu, hai người thấy hai thái giám đi qua cửa động, sau đó,tiếng bước chân càng lúc càng xa rồi hoàn toàn biến mất.
Cảnh tuyên đế buông nàngra, lui về phía sau vài bước, khẽ cười nói:

- Hai kẻnày còn không biết chúng đã đi một vòng qua quỷ môn quan!

Tương Nhược Lan biếttrước mặt kẻ tự phụ, kiêu ngạo, hèn hạ lại vô sỉ thì không thể nào giải thíchđược. Nếu có thể, nàng hận không thể dùng những từ ngữ độc ác nhất mà mắng hắn.Nhưng nàng biết, như thế chỉ khiến lửa giận của hắn càng tăng, khiến hắn càng làmchuyện quá đáng hơn mà thôi. Nàng hung hăng trừng hắn một cái, hai tay nắm chặtthành quyền, cực lực tự khắc chế chính mình. Sau đó nàng hít sâu một hơi, khôngnói gì, xoay người rời khỏi thạch động. Lúc nàng sắp ra khỏi thạch động, phíasau vang lên giọng lãnh trầm của Cảnh Tuyên Đế:

- Từ maitrở đi, mỗi ngày nàng phải tiến cung điều lý thân thể cho Từ quý phi, cho đếnkhi Từ quý phi hoàn toàn khỏe mạnh mới thôi. Nhược Lan, nàng hẳn là biết nếukháng chỉ sẽ có hậu quả thế nào!

Hắn đi tới bên ngườinàng, cúi đầu, gần sát tai nàng thổi nhẹ một hơi, nhìn nàng run lên mà đắc ýcười lên:

- Hìnhnhư càng ngày chơi càng thú vị!

Nói xong, hắn ngửa đầucười to vài tiếng, lướt qua nàng mà ra ngoài.
Tương Nhược Lan nhìn bónglưng hắn, tức giận đến nước mắt cũng rơi xuống.
Bị thành con khỉ làm xiếccho thiên hạ chí tôn chơi đùa lại không thể phản kháng. Chẳng lẽ cứ để tùy ýhắn muốn làm gì thì làm?
Hôm nay chỉ là ôm mộtcái, nhưng còn ngày mai, ngày kia... chẳng lẽ mình để tùy ý hắn làm nhục.
Tương Nhược Lan nắm chặttay, tức đến nghiến răng.
Bất kể là ai cũng đừngnghĩ đến việc coi thường ta!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui