Trăng sáng sáng tỏ, saosáng như ngọc.
Liên Kiều và Hoa Anh đứngcanh ở trong sân, hai người vì không ngủ nên Liên Kiều kể chuyện ma quỷ.
Đúng khi nói đến chỗ mấuchốt, Liên Kiều mở to hai mắt, từng từ từng chữ nói, không khí mười phần đángsợ:
- ... ánhnến đột nhiên tắt, trong phòng vang lên một trận cười vừa sắc vừa chói...
Như là ứng cảnh, trongphòng phía sau hai người đột nhiên vang lên tiếng cười kinh thiên động địa.
Hai người sợ đến ngã lănxuống đất, sắc mặt trắng bệch.
- Má ơi,quỷ tới?
Một lát sau, hai ngườimới ý thức được đây là tiếng cười của Hầu gia thì lại càng kinh ngạc, khôngkhỏi cẩn thận lắng nghe.
Tiếng cười đó một trậnlại một trận vang lên, cứ tiếp diễn mãi không ngừng như là chứa sự vui vẻ cựcđộ lại như là chứa sự đau đớn cực độ. Một hồi đè nén, một hồi lại bộc phát, mộttrận thâm trầm như biển, một trận cao vút như núi, trong lúc đó, mơ hồ tiếngnam tử nỉ non mập mờ, khiến người ngoài nghe lòng như bị hòa tan.
Hai người nghe xong, hiểuđược là xảy ra chuyện gì, đỏ mặt bưng miệng nhìn nhau cười, lén lút rời xa mộtchút.
Trong phòng, Cận ThiệuKhang cười không ngừng được, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng. Vì không ngừng giãy dụamà tóc lăng loạn, quần áo xộc xệch. Nhưng cho dù thế, tay hắn vẫn gắt gao ômlấy nàng, không buông lỏng chút nào.
- ... Haha... Nhược Lan... Dừng tay... Ta khó chịu...
Hắn vừa cười vừa nói,giọng nói đầy áp lực nhưng nghe vào tai lại nhuyễn tới lòng người.
- Vậy ngươicòn không buông tay!
- Khôngbuông... không buông... nói thế nào cũng không buông...
Tương Nhược Lan tay lạicàng dùng lực, Cận Thiệu Khang không chịu được nữa, cười đến không thở nổi, hắncuối cùng cũng buông lỏng tay nằm trên giường, người co rúm lại, không ngừngrun rẩy. Mặt và ngực đều tướt mồ hôi, tạo nên màu hồng mê người, hai mắt nửakhép nửa mở, má trái lúm đồng tiền như đóa hoa nở rộ.
Nhìn nhìn, Tương NhượcLan ngừng tay lại lúc nào không hay, trong đầu đột nhiên hiện ra từ: mị thái.Nàng không nghĩ từ này có thể dùng cho nam nhân, nhưng một khắc này, khiến nàngcảm giác, từ này dùng với hắn là cực thích hợp.
Yêu nghiệt, thật sự làyêu nghiệt......
Tương Nhược Lan nhìn đếnđui mù, tim đột nhiên mất quy luật mà đập loạn.
Bên kia, sau khi TươngNhược Lan dừng tay, Cận Thiệu Khang cũng từ từ bình thường lại, như vì cười lớnquá lâu nên thân thể vẫn còn hơi run rẩy, ngực không ngừng phập phồng, có hơithở gấp.
Một lát sau, hắn mới hoàntoàn bình tĩnh trở lại, hắn giơ tay lên, vuốt tóc sau đằng sau, lộ ra cái tráncao rộng, ngũ quan vừa tuấn mỹ vừa kiên nghị. Vạt áo trước ngực hơi xả ra, mộtvùng ngực rắn chắc, bóng loáng hiện lên trước mắt nàng, đặc biệt là hai điểmnhỏ như ẩn như hiện bên hai vạt áo quả thực khiến nàng đau mắt.
Chí nhu rồi lại chícương, vừa kiên mà lại vừa mị, hoàn toàn trái ngược nhưng lại vô cùng hòa hợptrên người hắn, hình thành một loại mị lực động lòng người.
Tương Nhược Lan nằm bêngiường nhìn hắn, nhất thời trong đầu trống rỗng.
Bình tĩnh trở lại, CậnThiệu Khang cũng ý thức được sự khác thường của nàng, hắn nghiêng người, chốngđầu, hai mắt không chớp nhìn thẳng nàng, sau đó vươn tay vuốt má nàng, đôi môicong lên đẹp vô cùng.
Giọng hắn trầm trầm:
- Đây làhoa si?
Nói rồi trong mắt trànđầy sự đắc ý, cũng tràn đầy xuân ý.
Tương Nhược Lan tim đậploạn, không tự chủ được mà lắp bắp:
- Ai...ai...hoa si?
Cận Thiệu Khang vẫn cười,mặt tới sát gần nàng, má lúm đồng tiền lại hiện rõ.
- Ta cườinhư vậy nàng sẽ hoa si?
Mặt Tương Nhược Lan nóngbừng lên, tức giận kêu to:
- Takhông hoa si! Ta không thèm hoa si! Ta chỉ là...
Còn chưa nói hết, bấtgiác trước mắt tối sầm, đôi môi bị hắn hôn lấy.
Tương Nhược Lan toàn thânrun rẩy, hai mắt mở to.
Nhẹ nhàng mơn man mộtchút, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt gắt gao nhìn nàng, nhỏ giọng nói:
- Khôngsao, dù nàng hoa si, ta cũng thích nàng hoa si!
Hắn nhẹ nhàng cười, vừalại tới gần hôn nàng, lần này không còn nhẹ nhàng mơn man như trước nữa.
Hai tay hắn gắt gao ômchặt lấy nàng, dùng sức kéo, nàng rơi xuống dưới thân hắn, nàng đá hắn, hắndùng chân chặn lại. Nàng định cù hắn, ta hắn hoàn toàn không chế được tay nàng.Giờ phút này, sức mạnh trên từng tấc cơ thể hắn bộc phát, vững vàng ngăn chặnnàng khiến nàng không thể nhúc nhích.
Tới cuối cùng, nàng hoàntoàn vô lực, xụi lơ dưới thân hắn, bị hắn hôn mãnh liệt, trong đầu mơ mơ màngmàng, chỉ còn duy nhất một ý niệm trong đầu.
Sao lại có người miệng cólực hút như vậy...
Hút nàng từng chút từngchút một cuốn sâu.
Cũng không biết qua baolâu, thiên toàn địa chuyển, hắn buông lỏng môi nàng ra, đôi môi dần đi xuốngdưới ngực nàng, thiêu đốt nụ hoa mẫn cảm của nàng.
Tương Nhược Lan cả ngườirun lên, hơi mở mắt.
- Đừng...thanh âm rất nhỏ, yếu ớt phun ra.
Cận Thiệu Khang dừng lại,ngóc dậy khỏi người nàng, cúi đầu thở gấp, tóc dài từ hai bên phân tán rơixuống khuôn ngực lõa của nàng, theo sự thở dốc của hắn mà cọ xát lên da thịtnàng khiến nàng ngứa ngáy tới ngón chân co rút lại.
Hắn hít sâu một hơi rồinằm xuống cạnh người nàng.
Nàng sửa sang quần áo lạirồi không nhúc nhích nhìn lên trướng thêu, trong đầu trống rỗng. Cảm giác đượcbên người, Cận Thiệu Khang hơi thở dần vững vàng lại. Một lát sau, hắn xoayngười, ôm lấy eo nàng.
Nàng run lên, vừa địnhgiãy dụa, bên tai lại nghe hắn nói:
- Đừngđộng, ta không làm gì cả, chỉ muốn ôm nàng, chỉ ôm một chút thôi, một chút làtốt rồi...
Giọng nói nhỏ trầm mangtheo một tia cầu xin.
Tương Nhược Lan ngừnggiãy dụa, lẩm bẩm nói:
- Chỉ mộtlát thôi.
- Ừm.
Giọng nói của hắn đầy sựhưng phấn, sau đó tới gần hơn, chôn đầu vào cổ nàng, dùng sức mà hít hà hươngthơm của nàng.
Nhưng Tương Nhược Lankhông ngờ tới chính là, một chút như vậy kéo dài mãi cho đến sáng mai...
Ngày hôm sau, lúc bọn nhahoàn hầu hạ Cận Thiệu Khang mặc quần áo đều ngạc nhiên phát hiện trên mặt CậnThiệu Khang mang theo ý cười. Dù sự tươi cười này rất đạm nhưng còn hơn khuônmặt lạnh đáng sợ như trước, tươi cười như gió xuân ấm áp.
Bọn nha hoàn mặt đỏ hồng,cúi đầu đầy vẻ thẹn thùng.
Tương Nhược Lan ở bêncạnh bĩu môi, người này vừa sáng ra đã lại gây họa!
Ăn điểm tâm xong, CậnThiệu Khang lên triều, lúc gần đi, quay đầu lại nhìn Tương Nhược Lan cười cười,mắt mày ẩn tình cho tới khi ra khỏi cửa.
Tương Nhược Lan nhìn bónglưng hắn hồi lâu mà thất thần.
Người này đang dùng mỹnam kế?
Quá hèn hạ, quá vô sỉ!
Cận Thiệu Khang đi rồi,Tương Nhược Lan mơ mơ hồ hồ dậy rồi dọn dẹp một phen tới thỉnh an thái phunhân. Nhìn thái phu nhân cố ý lạnh nhạt với mình mà tươi cười với Vu ThuNguyệt, nhìn Cận Yên Nhiên và Vương thị không lạnh không nóng, Tương Nhược Lancảm giác được nhàm chán vô cùng.
Nhưng cũng may mọi ngườichỉ lạnh nhạt với nàng chứ không ai tới tìm nàng gây phiền toái.
Vừa muốn cáo từ rời đi,lúc này một thái giám được Trương mụ mụ dẫn tới.
Trương mụ mụ nói:
- Tháiphu nhân, trong cung có người tới.
Mọi người không hẹn màcùng nhìn về phía Tương Nhược Lan, tưởng rằng là người của Thái hậu. NhưngTương Nhược Lan cũng không biết công công kia.
Đang tự nghi hoặc, côngcông kia vung phất trần lên, đầu ngẩng cao, giọng sắc bén:
- Nô tàilà phụng mệnh Hoàng thượng tới đây truyền khẩu dụ!
Thái phu nhân vừa nghe làkhẩu dụ của Hoàng thượng, vội vàng cùng tất cả quỳ xuồng.
Tên công công kia lớntiếng nói:
- Hoàngthượng khẩu dụ, nghe nói Cận môn Tương thị Nhược Lan y thuật bất phàm, đặctruyền Tương thị Nhược Lan vào cung điều trị cho Từ quý phi, khâm thử!
Từ quý phi? Không phải làtỷ tỷ của Từ Uyển Thanh? Tương Nhược Lan trong lòng đột nhiên dâng lên một loạidự cảm không hay.
Bên cạnh thái phu nhânnhìn nàng một cái, sau đó cùng mọi người dập đầu:
- Tạ ơnHoàng thượng.
Công công cười nói:
- Hầu phunhân, người chuẩn bị một phen rồi theo nô tài vào cung.
Thái phu nhân đứng lên,bảo Trương mụ mụ cho công công phí bồi dưỡng, cười nói với công công:
- Vẫn xincông công đợi một chút, để ta dặn dò con dâu đôi câu.
Tên công công kia lặng lẽđoán số bạc trong tay, gật đầu, thái phu nhân lại sai Trương mụ mụ dẫn côngcông kia đi nghỉ ngơi.
Công công đi rồi, tháiphu nhân cuối cùng cũng nhìn Tương Nhược Lan cái, chăm chú hỏi:
- Từquý phi bây giờ có long tự, không giống bình thường, ngươi có nắm vững?
Tương Nhược Lan cúi đầunói:
- Con dâucòn chưa xem qua, khó mà nói.
Thái phu nhân lạnh lùngnói:
- Khôngcầu có công, nhưng cầu an bình. Mọi việc không nên quá liều lĩnh. Hôm nay vinhnhục của ngươi không phải là vấn đề của mình ngươi là liên quan tới trăm ngườiCận gia chúng ta. Ta không cầu ngươi có gì cống hiến với Cận gia chúng ta nhưngtuyệt đối không được để liên lụy tới Cận gia chúng ta!
Mặc dù trong khoảng thờigian này, Cận Thiệu Khang vẫn ở lại Thu đường viện, nhưng một ngày Tương NhượcLan còn chưa mang thai thì thái phu nhân cũng không tin tưởng nàng.
Tương Nhược Lan gật đầunói:
- Tabiết, xin mẫu thân yên tâm.
Thái phu nhân ừ mộttiếng:
- Ngươitrở về chuẩn bị đi.
Tương Nhược Lan ra Tùnghương viện không bao lâu, liền nghe được phía sau có người gọi, quay đầu nhìn lạithì là Cận Yên Nhiên. Chỉ thấy nàng thần sắc phức tạp đi tới, vẻ mặt ra bộ đạmmạc nhưng trong mắt lộ vẻ quan tâm.
- YênNhiên, có chuyện gì? Tương Nhược Lan hỏi.
Cận Yên Nhiên nhìn nàngmột cái, quay đầu đi, trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng.
- Từ quýphi là tỷ tỷ của Từ Uyển Thanh, Từ Uyển Thanh vì ngươi mà thành trò cười bị cấmtúc nửa năm... ngươi...... ngươi phải cẩn thận!
Tương Nhược Lan cườicười:
- YênNhiên, cám ơn ngươi. Ngươi yên tâm, ta sẽ cẩn thận.
Cận Yên Nhiên mất tựnhiên nói:
- Takhông phải quan tâm ngươi, ngươi đối với ca ca ta như vậy, đến giờ ta vẫn rấttức giận. Ta chỉ sợ ngươi liên lụy tới Cận gia chúng ta!
Nói xong, bĩu môi rời đi.
Tương Nhược Lan nhìn bónglưng nàng, bất đắc dĩ địa cười cười, huynh muội này đúng là giống nhau, đềukhông tự nhiên...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...