Thiếu Gia Danh Môn


Từ trữ cung
Thái hậu một thân triềuphục, ngồi ngay ngắn tại ghết phượng, âm trầm nghiêm mặt, lộ ra uy nghi hiếmthấy.
Tương Nhược Lan, CậnThiệu Khang, thái phu nhân đều quỳ bên dưới.

- Cận mônHoàng thị, ngươi bất mãn với Hoàng thượng tứ hôn? Thái hậu nhìn thái phu nhântrầm giọng hỏi.

Thái phu nhân dập đầunói:

- Thầnphụ không dám.


- Nếu nhưthế, vì sao Nhược Lan vào cửa chưa đầy nửa năm, thiếp thất đã có mang? Ngươi rõràng là coi rẻ hoàng gia! Thái hậu nói càng lúccàng sắc.

Tương Nhược Lan tronglòng âm thầm than lên. Thái hậu bình thường ôn hòa, lúc nổi giận lại đáng sợnhư vậy, chẳng biết bà biết mình không chịu viên phòng thì sẽ trách mình nhưthế nào.
Nói đến nói đi, TươngNhược Lan có thể thẳng lưng đứng trong Hầu phủ tới nay, tuyệt đại bộ phận làngờ Thái hậu. vạn nhất Thái hậu cũng không bao dung mình, thật sự là không biếtnên làm thế nào nữa.
Thái phu nhân không hoảngkhông cãi:

- Tháihậu, thần phụ tuyệt không có ý này!

Sắc mặt Thái hậu hơi hòaxuống:

- Đã nhưvậy, hẳn ngươi biết nên làm thế nào rồi

Nếu Vu thị không phải làquý thiếp Hoàng thượng phong, bà đã sớm đưa rượu độc tới Hầu phủ mà nhổ cỏ tậngốc, sao cần phiền toái tới giờ.
Tương Nhược Lan tronglòng hoảng lên, lời này của Thái hậu là ý gì, chẳng lẽ bà muốn thái phu nhânđánh sẩy đứa trẻ trong bụng Vu Thu Nguyệt?
Thái phu nhân ngẩng đầu,nhìn thái hậu, nói:

- Tháihậu, thần phụ không thể làm như vậy!

Thái hậu dùng sức đập tayvịn ghế:

- Lớnmật! Cận môn Hoàng thị, ngươi dám chống lại ai gia?


- Tháihậu, thần phụ vẫn hậu đãi Nhược Lan, thương yêu Nhược Lan, vẫn hy vọng NhượcLan có thể sinh hạ trưởng tử cho An Viễn hầu. Chính là, thần phụ lại phát hiệncon dâu thần phụ vẫn thương yêu không chịu viên phòng cùng An viễn hầu. Như thếnói rõ, Nhược Lan chưa đem mình thành người của Hầu phủ. Thiếp thất không thểcó thai trước chính thất mới vào cửa nửa năm là không sai. Nhưng thiếp thất đóuống thuốc tránh thai mà vẫn có thể mang thai, chính thất không chịu viênphòng, có thể thấy đây là thiên ý, nếu Nhược Lan không đem mình trở thành condâu Hầu phủ, sao thần phụ lạikhông thể giữ lại hài tử trời ban cho Hầu phủ.


Vừa nói, thái phu nhânvừa dập đầu:

- Tháihậu vốn luôn nhân từ, xin thể tình Hầu gia còn nhỏ đã xông pha chiến trường,mấy năm nay vẫn luôn vào sinh ra tử cho triều đình, tận tâm hết sức, giờ cònkhông có tử tự. Xin Thái hậu từ bi cho Cận gia ta lưu lại một tia huyết mạch màtruyền hương khói tới đời sau.

Thái phu nhân nói nhữnglời này không nhanh không chậm, thanh âm không cao không thấp, nhưng từng chứsắc bén, có lực khiến Thái hậu nhất thời không nói được gì mà cũng khiến TươngNhược Lan bội phục.
Trước bậc vương giả vẫncó thể bảo trì khí độ này, quả không hổ là đương gia Hầu phủ.
Bất luận là lão Hầu giađã mất, hay An viễn hầu bây giờ đều là người có công lớn với triều đình. Màhuyết mạch Cân gia đơn bạc là chuyện ai cũng biết, hôm nay thái phu nhân nóinhững lời này khiến Thái hậu cũng không thể làm gì quá phận.
Huống chi, Tương NhượcLan cũng làm những chuyện khó mà lý giải.
Nhưng bất kể như thế nào,thái hậu tuyệt không để Tương Nhược Lan phải chịu chút ủy khuất nào, thiếp thấtsinh thứ trưởng tử trước, không chỉ mất thể diện mà còn ảnh hưởng lớn tới tươnglai. Thân thể bà không khỏe, còn không biết có thể sống bao lâu, cho nên khi bàcòn sống thì sẽ quét sạch chướng ngại cho Tương Nhược Lan.

- Hoàngthị, ngươi luôn miệng nói là Nhược Lan không muốn viên phòng cùng An viễn hầu,nhưng theo ai gia biết, không phải có chuyện như thế.

Thái hậu nhìn về phíaTương Nhược Lan, nói từng câu từng chữ:

- NhượcLan, rốt cục là ngươi không muốn viên phòng cùng An viễn hầu hay An viễn hầukhông muốn viên phòng cùng ngươi? Ngươi nói rõ cho ai gia.

Nghe thấy lời ấy, tháiphu nhân trong lòng giận dữ, thái hậu muốn điên đảo trắng đen? Nhưng cho dù làđiên đảo trắng đen thì bà biết làm thế nào?
Thái phu nhân cúi đầu,nhẫn tức giận, hai tay nắm chặt lại. Bà quay đầu nhìn Tương Nhược Lan bên cạnh,ánh mắt như phun lửa. Có Thái hậu bảo vệ như thế, nàng còn không nhân cơ hộiđem nước bẩn đổ vấy lên đầu Hầu gia? Chẳng lẽ sau này Hầu phủ không nhìn mặt nàngkhông được? Chẳng lẽ nàng muốn chuyên sủng sẽ không như ý nàng không được?
Tâm tình Cận Thiệu Khangrất phức tạp. Ý của Thái hậu hắn hiểu, bà không dung được hài tử trong bụng VuThu Nguyệt, nếu hắn thừa nhận thì Nhược Lan sẽ không phải khó chịu nhiều nhưnghài tử kia chỉ sợ....
Đó, dù sao cũng là máu mủcủa hắn...
Tất cả mọi người khônglên tiếng, trong đại điện có một sự áp lực nặng nề.
Tương Nhược Lan ngẩng đầunhìn về phía thái hậu, thái hậu nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt có sự ám chỉ rấtrõ.

- NhượcLan, nói cho ai gia, là An viễn hầu không chịu viên phòng cùng ngươi có đúngkhông?

Chỉ cần đem sai đổ lên Anviễn hầu, bà hoàn toàn có lý do phế hài tử kia mà không ai nói gì. Một câu này,tựa như là ám chỉ rất rõ ràng. Ai dám nói Thái hậu nửa câu không đúng?

- Tháihậu...

Tương Nhược Lan thànhkhẩn dập đầu với Thái hậu:

- Khôngliên quan đến An viễn hầu, là Nhược Lan không chịu viên phòng.

Mặc dù nàng chán ghét VuThu Nguyệt, nhưng nàng cũng không muốn hại chết hài tử của nàng ta. Mình khôngchịu viên phòng cùng hắn chẳng lẽ còn muốn hại chết hài tử của hắn. Như thế quámức bá đạo rồi!
Thái phu nhân có chútngoài ý muốn nhìn Tương Nhược Lan một cái, mà sắc mặt Cận Thiệu Khang cũngkhông có gì thay đổi, dường như sớm biết nàng sẽ nói như thế.
Thái hậu không nghĩ tớiTương Nhược Lan lại nói như vậy, bà nhíu mày, hít sâu một hơi, sau đó nhìnTương Nhược Lan, lại một lần nữa cường điệu:


- NhượcLan, ngươi không phải sợ, nói thật đi, tất cả có ai gia làm chủ cho ngươi rồi.

Tương Nhược Lan lại dậpđầu mới Thái hậu:

- Tháihậu, Nhược Lan nói thật. Là Nhược Lan không muốn cùng Hầu gia viên phòng.

Thái phu nhân quay mặtlại, ánh mắt hòa hoãn không ít.
Lúc này, một bên, CậnThiệu Khang đột nhiên nói:

- Tháihậu, chuyện này đều là vì ta. Là vì trước kia vi thần làm tổn thương Nhược Lannên Nhược Lan mới như thế. Xin Thái hậu đừng trách cứ Nhược Lan, hết thảy mọitội lỗi, một mình vi thần gánh chịu.


- KhanhNhi, đừng nói lung tung. Thái phu nhân vội la lên.

Tương Nhược Lan cũng kéotay áo hắn. Cận Thiệu Khang quay đầu lại nhìn nàng cười trấn an như là đangnói: Yên tâm, mọi chuyện đều có ta.
Thái hậu mím môi khôngnói, lạnh lùng nhìn bọn họ. Một lát sau, vỗ vỗ tay vịn, trầm trầm nói:

- Hoàngthị, An viễn hầu, các ngươi tạm thời lui ra, Nhược Lan, ngươi lưu lại, ai giacó chuyện hỏi ngươi.

Hai người theo lời luira. Tương Nhược Lan vẫn quỳ trên mặt đất.
Thái hậu chậm rãi đi tớicạnh Nhược Lan.

- Xem ra,ai gia làm tiểu nhân là uổng rồi. Chẳng lẽ ngươi không hiểu ý ta? Khi nãy ngươichỉ cần phụ họa ta một câu, ta có thể diệt trừ đứa trẻ kia cho ngươi.

Tương Nhược Lan ngẩng đầunhìn thái hậu, chậm rãi nói:

- Tháihậu, Nhược Lan có thể hiểu được tâm ý Thái hậu yêu thương Nhược Lan, Nhược Lanbiết thái hậu làm như vậy tất cả đều là vì Nhược Lan.


- Nếubiết, tại sao không theo lời ta nói mà làm?

Tương Nhược Lan dập đầu:

- Tháihậu, nếu người thật sự muốn tốt cho Nhược Lan, xin đáp ứng một yêu cầu củaNhược Lan.


Thái hậu khẽ thở dài:

- Cơ hộiđã mất, hôm nay ai gia còn có thể làm cái gì cho ngươi?

Tương Nhược Lan nhìn tháihậu, từng chữ từng câu nói:

- Tháihậu, xin người giúp ta nghĩ cách giải trừ hôn ước của ta và An Viễn Hầu. Tabiết, chúng ta là thánh chỉ tứ hôn, hòa ly rất khó nhưng nhất định là có cáchđúng không?

Chuyện tới hôm nay, đúnglà cơ hội tốt để hòa ly!

- Ngươinói cái gì? Hòa ly?

Thái hậu trợn to mắt nhìnnàng:
- Lúc đầukhông phải ngươi một lòng một dạ muốn gả cho hắn, hôm nay thánh chỉ đã hạ, hônsự đã thành, lại muốn hòa ly? Nhược Lan đây không phải là trò trẻ con, khôngphải là chỗ cho ngươi làm loạn.
Tương Nhược Lan kéo lấyquần áo thái hậu, vội vàng nói:

- Tháihậu, ta không có làm loạn. Lúc đầu, Nhược Lan không hiểu biết, nhất thời xúcđộng cầu thánh chỉ, chính là sau khi gả đi mới biết chuyện không như tưởngtượng. Thái hậu, Nhược Lan muốn giống như mẫu thân, tìm một phu quân một lòngmột dạ như cha. Hôm nay, An Viễn hầu có thiếp có con Nhược Lan không muốn ở lạibên người hắn


- NhượcLan.....

Thái hậu đột nhiên khomlưng kéo nàng lên, giọng nói cũng trở nên nhu hòa hơn:

- Trênđời này...... Trên đời này có mấy nam tử có thể giống cha ngươi...


- Tháihậu quay mặt đi, khóe mắt có chút ẩm ướt


- Tháihậu...

Tương Nhược Lan cóchút kỳ quái, như thế nào mỗi lần nói đến cha, thái hậu đều kích động như thế.
Hồi lâu sau, thái hậu mớiổn định tâm tình, quay đầu, bà kéo tay Tương Nhược Lan nói:

- NhượcLan, thánh chỉ lúc đầu là ngươi trước mặt mọi người cầu, hôm nay ngươi lại muốnhòa ly, ngươi đem thánh chỉ vứt đi đâu. Cho dù Hoàng thượng đáp ứng ngươi, chỉsợ đám quan lại sẽ không ngồi yên không để ý. Thánh chỉ triều đình là thứ ngươimuốn cầu thì cầu muốn hối là hối? Hơn nữa, lý do của ngươi rất không ổn, đếnlúc đó, ngôn quan sẽ nói ngươi phạm tội đại bất kính! Nhược Lan, chuyện này mộtkhi làm lớn, kết quả có lẽ ngay cả ta cũng không thể khống chế!


- Nghiêmtrọng như vậy?

Tương Nhược Lan kinhngạc. Nàng mặc dù muốn hòa ly, muốn tự do, nhưng là cũng không định đem tínhmạng mình ra trao đổi.


- Đây làthánh chỉ, ngươi cho là giống như dân chúng bình thường, muốn hòa ly tìm tớiquan nha báo là được? Chuyện này ngươi nói với ta thì được, đừng nhắc tới trướcmặt ai.

Ánh mắt và giọng nói củaThái hậu rất nghiêm túc.

- Chẳnglẽ cả đời ta đều phải ở Hầu phủ? Tương Nhược Lan cúi đầu, lẩm bẩm nói.


- Ta thấyAn viễn hầu không phải không có tình nghĩa với ngươi, nếu không khi nãy đãkhông nói đỡ cho ngươi. Về phần thiếp thất...

Thái hậu vỗ vỗ vai nàng:

- Phàm lànhà có chút gia thế đều không tránh được tam thê tứ thiếp, ngươi cho dù rờikhỏi Hầu phủ thì sau này chẳng lẽ sẽ không gặp phải chuyện như thế? Có lẽ sẽcòn khó xử hơn.

Tương Nhược Lan tronglòng vô cùng uể oải, đã không có sức mà đáp lại thái hậu
Thái hậu tiếp tục nói:

- Ta thấyAn viễn hầu tốt lắm. Dù thứ trưởng tử kia là phiền toái nhưng không sao, lầnnày không được, lần sau ta còn có cách.

Tương Nhược Lan lắc đầu:

- Khôngcần, Thái hậu không cần để ý hài tử kia. Cho dù không có hài tử đó, ai dám camđoan không còn hài tử tiếp theo. Với ta mà nói, có phải trưởng tử hay không thìkhông có gì khác biệt. Hài tử là vô tội.

Thái hậu nhìn nàng mộtchút, sau đó ôm nàng vào trong lòng:

- Hài tử,sao ngươi giống hệt cha ngươi như vậy, đều dễ mềm lòng, ngươi muốn ta phải làmthế nào bây giờ?

Bà ôm lấy Tương NhượcLan, hai mắt kinh ngạc nhìn về phía phía trước, suy nghĩ bay tới một nơi rấtxa.

- ThiếnDi, bất kể kết quả thế nào, lòng ta với nàng vĩnh viễn không thay đổi.


- ThiếnDi, vì sao nàng phải làm như vậy, nàng rõ ràng biết lòng ta chỉ có nàng, nànglàm như vậy là hại Liễu Nhi.


- ThiếnDi, nàng đừng khuyên ta nữa, nàng nói muốn Liễu Nhi thay nàng ở bên ta, bây giờLiễu Nhi đã chết, lòng của ta cũng đã chết. Ta thầm nghĩ nuôi Nhược Lan lớnlên, có đôi khi nhìn con bé, ta đã nghĩ, thiếu chút nữa, con bé là con củachúng ta.


- ThiếnDi, cả đời này, ta có thể có những kí ức với nàng đã là vui vẻ rồi, sau khi tachết, nàng giúp ta chăm sóc Nhược Lan cho tốt...

Bá Viễn, Bá Viễn, chàngxem, Nhược Lan giống hệt chàng như vậy. Là thiếp có lỗi với chàng, nhưng thiếpnhất định sẽ bảo vệ Nhược Lan......
Bá Viễn......
Thái hậu trong lòng đauđớn, không nhịn được mà rơi lệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui