Thiếu Gia Danh Môn


Hai hôm sau, thương thếtrên người Tương Nhược Lan đỡ hơn rất nhiều, đã có thể đi lại, bả vai cũngkhông còn đau nữa.
Hai ngày này, Tương PhinhĐình luôn tới thăm nàng, cùng nàng nói chuyện phiếm, kể một ít lời đồn đạitrong hoàng thành. Tương Nhược Lan mặc dù không muốn để ý tới nàng nhưng vẻ mặttươi cười và ánh mắt vô cùng thân thiết của nàng khiến Tương Nhược Lan khôngthể quá lãnh đạm với nàng.
Tương Phinh Đình lại nói:

- Chờthêm hai ngày nữa, thương thế của đường tỷ tốt hơn chúng ta cùng đi dạo phố.Nghe nói Trân bảo trai mới có rất nhiều châu báu trang sức, chúng ta cùng đixem nhé?

Tương Nhược Lan cười nói:

- Đợithương thế khá lên ta phải theo thái phu nhân học quản gia. Ngươi cũng biếtchuyện này ta vốn không thông, cần phải học rất nhiều. Buổi chiều còn phải đếncác phủ khác bái phỏng. Hôm đó ở trong cung, rất nhiều phu nhân mời ta tới làmkhách, thịnh tình khó khước. Nếu muốn đi dạo phố chắc phải qua một đoạn thờigian nữa.

Tương Phinh Đình thấy bátphụ khi xưa người gặp người ghét nay lại được hoan nghênh như thế trong lòng cóchút đố kỵ nhưng nghĩ đến mình còn có chuyện phải nhờ vả nên lại tươi cười nói:

- Đườngtỷ hôm nay được hoan nghênh như vậy, muội muội cao hứng thay ngươi.

Tương Nhược Lan nhìn nàngcười cười, có chút đắc ý nói:

- Nói đếnnói đi đều là nhờ phúc của muội muội, nếu không nhờ muội muội nói cho ta ý haynhư vậy thì ta sao được như hôm nay. Trong cung tuy tốt nhưng ta tài sắc bìnhthường sao có thể được Hoàng thượng để ý, và cũng không được như bây giờ.

Tương Phinh Đình cườikhan hai tiếng, trong lòng nói không rõ là cảm giác gì.
Bên kia, Vu Thu Nguyệt tỉmỉ chuẩn bị cơm tối rồi sai nha hoàn đi mời Cận Thiệu Khang đến.
Nha hoàn Lệ Châu theo sựsai bảo của Vu Thu Nguyệt đợi Cận Thiệu Khang hồi phủ liền đến trước cửa TùngHương viện chờ, đợi Cận Thiệu Khang thỉnh an thái phu nhân xong thì vội tiếnlên nghênh đón.

- Hầugia.

Lệ Châu tiến lên hành lễ.
Cận Thiệu Khang dừngbước, nhớ mang máng đây là nha hoàn ở Cẩm Tú viên:

- Chuyệngì?


- Hôm naylà sinh nhật của di nương, di nương cả trưa đã chuẩn bị cơm tối, muốn mời Hầugia tới.

Lúc này Cận Thiệu Khangmới nhớ ra hôm nay quả đúng là sinh nhật Vu Thu Nguyệt, trong thời gian này bậnrộn nên cũng không nhớ rõ.
Hắn nhíu mày, do dự mộthồi, Lệ Châu sợ hãi nhìn hắn, sợ hắn cự tuyệt, bởi vì di nương đã nói, bất luậnthế nào cũng phải mời được Hầu gia, nếu không di nương lại cáu lên thì nàngchính là người chịu tai vạ đầu tiên.


- Được,bảo di nương nhà ngươi, buổi tối ra sẽ tới.

Cận Thiệu Khang suy nghĩmột hồi rồi đáp.
Lệ Châu trong lòng buônglỏng:

- Tạ ơnHầu gia!

Hoan thiên hỉ địa (vuivẻ, nhớ phim thất tiên nữ quá) trở về báo cáo.
Cận Thiệu Khang đứng tạichỗ ngây người một hồi, Trữ An bên cạnh thấy thế, biết hắn trong lòng có chuyệnkhổ não. Hắn tĩnh mặc ở bên không lên tiếng, tùy ý chủ tử suy nghĩ. Lại đượcmột hồi, nghe chủ tử hỏi:

- Trữ An,đã bao lâu ta không tới Cẩm tú viên?


- Hồi bẩmchủ tử, hơn hai mươi ngày.

Không đến Cẩm Tú viên,lúc nghỉ ở Sở thiên các cũng không sai người hầu hạ nhưng lại tới Thu đườngviện ba lần.
Cận Thiệu Khang sợ run,lâu như vậy sao? Khó trách Thu Nguyệt sai nha hoàn tới nhắc nhở mình, có lẽnàng cũng sợ mình không nhớ sinh nhật nàng...
Nhớ tới thời gian này,bản thân tựa hồ cố ý không muốn đến Cẩm tú viên, làm như vậy là đúng sao?
Nhớ ra đôi mắt long lanhđẫm lệ của Vu Thu Nguyệt, trong lòng hắn dâng lên chút xin lỗi. Thu Nguyệt ủythân làm thiếp ình, mình là nam nhân, sao có thể vì muốn Nhược Lan vui vẻmà lạnh nhạt với nàng?
Cận Thiệu Khang đi vềphía Cẩm tú viên:

- Đi Cẩmtú viên

Tới của Cẩm tú viên, CậnThiệu Khang đột nhiên dừng bước, nhìn hai chữ Cẩm tú trên biển, hơi ngây ngốc,cũng không biết thế nào, hai chân không thể nào nhích thêm nửa bước.
“... trên người ngươi cómùi nữ nhân khác, ta không thích...”
“...ngươi không thể dễdàng tha thứ, ta cũng không có cách nào dễ dàng tha thứ...”
Trữ An thấy chủ tử độtnhiên dừng lại, liền nhẹ nhàng nhắc nhở một câu:

- Hầugia, tới rồi.

Cận Thiệu Khang hoàn hồn,mình đang nghĩ cái gì? Nàng làm loạn mình cũng loạn lên theo nàng sao?

- Vào đithôi.

Cận Thiệu Khang bước chânvào Cẩm tú viên, chưa bao giờ cảm thấy hai chân nặng nề như lúc này.

Vu Thu Nguyệt nghe đượcthông báo đã sớm ra cửa đón.
Hôm nay, nàng mặc áo màuvàng bằng sa (con khọm này rất thích màu vàng), quần trắng thêu hoa, thắt lưnglụa mềm vàng, tay cầm chiếc quạt thêu mẫu đơn đứng đó cười tạo nên cảm giác rấtphong lưu.
Thấy Cận Thiệu Khang bướcvề phía mình, Vu Thu Nguyệt bước lên, uyển chuyển cúi chào:

- Hầu gia

Nói rồi nàng ngẩng đầunhìn hắn cười, sóng mắt lưu chuyển, rất ôn nhu phong tình.
Cận Thiệu Khang nhìn nàngcười trong đầu lại hiện lên câu nói: “... Hầu giathấy ta cười với người khác sẽ tức giận nhưng Vu Thu Nguyệt ngày nào cũng cườivới ngươi, ta phải tha thứ?...”
Cận Thiệu Khang nhẹ lắcđầu, lại suy nghĩ cái gì? Nhập ma chắc? rõ ràng biết nàng vô lý gây lộn sao cònđể ý những lời nàng nói.
Cận Thiệu Khang, ngươiđường đường là nam tử hán đại trượng phu. Sao có thể để một phụ nhân áp đặt nhưvậy.

- Hầugia, người sao vậy? Không thoải mái?

Vu Thu Nguyệt thấy hắnbất an, quan tâm hỏi.

- Khôngcó gì.

Cận Thiệu Khang nhìnmiệng nàng hơi cong cong.
Vu Thu Nguyệt cười đi tớicạnh hắn, ôm tay hắn, thân thể Cận Thiệu Khang hơi cứng đờ nhưng vội thả lỏngxuống. Vu Thu Nguyệt cảm giác được sự biến hóa rất nhỏ này, trong lòng dù kìquái nhưng vẻ mặt vẫn ôn nhu cười:

- Cảm ơnHầu gia nhớ đến sinh nhật Thu Nguyệt. Thu Nguyệt làm mấy món ăn, lại chuẩn bịrượu ngon chờ Hầu gia tới.

Nàng tươi cười dù mỹ lệ,giọng nói dù ôn nhu, nhưng vẫn không thể khiến tâm tình của hắn bình ổn. Hắnmiễn cưỡng lấy tinh thần, mỉm cười:

- Được,cũng lâu rồi chưa nghe ngươi đánh đàn.

Vu Thu Nguyệt ý cười càngsâu:

- Chỉ cầnHầu gia thích, mỗi ngày Thu Nguyệt sẽ đàn cho Hầu gia nghe.

Cận Thiệu Khang cườicười, không nói. Vu Thu Nguyệt liếc nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, trong lòngcó chút thất vọng. Nhưng lại vội an ủi mình, ít nhất bây giờ Hầu gia ở đây,trong lòng Hầu gia vẫn có mình.
Rượu thơm, đồ ăn ngon,thịnh soạn tinh mỹ.
Vu Thu Nguyệt cả đêm haohết tâm tư để Cận Thiệu Khang thích, ngâm thơ, đối cầm, đàn hát, tươi cười, nóinăng nhỏ nhẹ. Có thể nói là dùng toàn lực, Cận Thiệu Khang cũng cảm giác đượcnàng dụng tâm lương khổ, nhưng lại không cách nào mà đón nhận được.
Trong lòng hắn dâng lêncảm giác bất an, hắn cũng không rõ mình tại bất an cái gì, nhưng không thể nàobuông lỏng bản thân. Nhưng hắn không nghĩ là, trong đầu thỉnh thoảng lại hiệnlên khuôn mặt tươi cười của Nhược Lan, đôi mắt như hắc ngọc linh động kia.

Đây là có chuyện gì xảyra? Hắn không thể nào giải thích tình trạng này.
Hai người đối ẩm mấychén, Vu Thu Nguyệt hơi ngà ngà say, nàng ngồi lên đùi Cận Thiệu Khang, nhẹnhàng tựa vào vai hắn, lộ ra cổ trắng nõn.

- Hầugia, qua hôm nay, Thu Nguyệt 18 tuổi rồi.

Cận Thiệu Khang cúi đầunhìn nàng, cười xin lỗi:

- Hôm naybận rộn, không kịp chuẩn bị lễ vật gì cho ngươi, ngươi muốn cái gì, nói ra xem

Lúc này, bất kể Vu ThuNguyệt muốn đồ quý trọng thế nào, Cận Thiệu Khang cũng sẽ thỏa mãn nàng, giốngnhư là một loại bồi thường.
Vu Thu Nguyệt nhẹ nhànglắc đầu, cọ cọ đùi hắn, đây là một loại khiêu khích rất rõ ràng nhưng hôm nayCận Thiệu Khang không hề có cảm xúc.
Lòng nàng chìm xuống, sâukín nói:

- Hầugia, Thu Nguyệt không muốn gì hết, Thu Nguyệt chỉ hy vọng trong lòng Hầu gia cóthể nghĩ đến Thu Nguyệt, ngẫu nhiên đến xem Thu Nguyệt là được rồi.


- ThuNguyệt...

Cận Thiệu Khang dừng lạimột hồi:

- Gần đâyta có chút bận rộn....

Bận rộn? Nhưng sao lại cóthời gian tới Thu đường viện. Nàng không cam lòng, có cảm giác rất hận nhưng vẻmặt vẫn tươi cười:

- ThuNguyệt biết, Thu Nguyệt không trách Hầu gia......

Vừa nói vừa ngẩng đầu,nhìn hắn, cười nói:

- Hầugia, Thu Nguyệt có thể cầu ngươi một việc?

Cận Thiệu Khang hỏi:

- Chuyệngì?

Vu Thu Nguyệt thay đổi tưthế, ngả xuống đùi hắn, ngửa đầu lên nhìn, như thế này, một khoảng da thịt lớntrước ngực lộ ra.
Nàng cười uyển chuyển:

- Hầugia, cữu cữu (em, anh của mẫu thân) ta ngươi biết rồi đó, hắn đóng ở ngoạithành đã rất nhiều năm rồi. Lần này có thể thừa dịp điều động Cấm vệ quân màđưa hắn vào kinh? Hầu gia nếu có thể thì xếp cho cữu cữu ta một chỗ tốt!

Vu Thu Nguyệt cười nhìnhắn, cứ tưởng rằng hắn sẽ không cự tuyệt, dù sao chuyện này đối với hắn mà nóichỉ là nhấc tay chi lao.
Ai ngờ, Cận Thiệu Khangtrầm mặt xuống, yên lặng nhìn nàng một lúc. Thấy vậy, lòng Vu Thu Nguyệt hoảnglên, nàng ngưng cười không biết làm sao.

Nhưng vào lúc này, vẻ mặtCận Thiệu Khang lại hòa hoãn xuống, mỉm cười:

- Điềucữu cữu vào kinh không khó, chỉ là chức quan thì không phải một mình ta làmchủ.

Vu Thu Nguyệt cúi đầu,trong lòng càng loạn:

- ThuNguyệt chỉ là thuận miệng mà thôi, Hầu gia không cần để trong lòng.

Cận Thiệu Khang vỗ vỗ taynàng, đứng dậy. Vu Thu Nguyệt cả kinh, kéo tay áo hắn:

- Hầugia, đêm nay không thể ở đây?

Cận Thiệu Khang nhẹ nhàngđẩy nàng ra, mỉm cười nói:

- Đêm nayta còn có việc.

Nói xong xoay người rakhỏi phòng. Vu Thu Nguyệt đuổi theo gọi:

- Hầugia, Hầu gia

Nhưng Cận Thiệu Khangkhông hề quay đầu, Vu Thu Nguyệt tựa cửa nhìn bóng lưng hắn mà rơi nước mắt.
Nàng làm sai cái gì? Nànggiúp đỡ người nhà của mình thì có cái gì sai? Hắn thân là phu quân của nàng,chẳng lẻ ngay cả việc đó cũng không thể làm?
Cận Thiệu Khang ra khỏiCẩm Tú viên, chắp tay sau lưng, từ từ bước lên con đường nhỏ.
Bên cạnh Trữ An nhẹ nhànghỏi một câu:

- Hầugia, đi Thu đường viện ?

Cận Thiệu Khang ngẩngđầu, lúc này mới phát hiện mình đang đi về phía Thu đường viện, hắn dừng chân,trong thời gian này tựa như đến đó rất nhiều... bản thân hắn cũng nhớ nàngnhiều hơn...
Chuyên sủng? Đây vốnkhông phải là quy củ của Cận Thiệu Khang.
Hắn xoay người:

- Về Sởthiên các

Trữ An cúi đầu hỏi:

- Để nôtài đi bảo Hoa Thanh cùng Nhược Lâm chuẩn bị một chút.

Cận Thiệu Khang lắc đầu:

- Khôngcần, trong thời gian này ta muốn được tĩnh lặng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui